Cùng Trời Với Thú

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: ChieuNinh

A Chiếu đi đến bên hồ, ở dưới cái nhìn chăm chú của con rối hoang thú, đột nhiên nhảy lên, móng vuốt sắc bén bắn ra khỏi đệm thịt, cào đi qua hướng kết giới bên hồ.

Một linh quang sáng lên, tiếp theo thì nhìn thấy kết giới bị xé mở một cái lỗ hổng.

Con rối hoang thú nháy mắt đứng lên từ trên đất, thần niệm bị nhốt ở trong con rối lúc này thập phần khiếp sợ.

【Điều đó không có khả năng!】Nó kinh thanh nói.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ nghe được thanh âm, quay đầu nhìn con mãnh thú cực đại, tuy rằng biết mãnh thú chỉ là một con rối, hơn nữa trong mãnh thú là một lũ thần niệm, sẽ không không lý trí công kích bọn họ, nhưng mà vẫn bị hơi thở mãnh thú sợ tới mức nhịn không được lui về phía sau vài bước.

"Cái gì không có khả năng?" Sở Chước hỏi nó.

Thần niệm trừng trừng nhìn miệng bị xé mở trên kết giới, rất nhanh nói:【Không có khả năng! Kết giới này là chủ nhân năm đó tự tay bày ra, chỉ có người thông qua thử luyện mới có thể mở ra, ngay cả ta cũng không được... 】

Đây cũng là vì sao bí cảnh sẽ cho ra nhiều thử luyện như vậy, cũng là vì khảo nghiệm người thí nghiệm tiến vào bí cảnh, chỉ có thông qua thử luyện, mới có thể mở ra kết giới này. Mà những người Sở Chước, vẫn chưa thông qua tất cả thử luyện, là đi đường tắt tới đây.

"Vậy thì có sao?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ trâng tráo nói: "Không có gì mà A Chiếu lão đại không làm được."

Thần niệm không để ý đến hắn, chỉ là nhìn chằm chằm tiểu yêu thú trước kết giới, tâm tư chuyển động thật nhanh.

Nó cẩn thận đánh giá con tiểu yêu thú này, nhưng mà mặc kệ nó nhìn thế nào, cũng nhìn không ra rốt cuộc nó là chủng tộc yêu thú nào. Hơi thở trên người nó rất phai nhạt, trong cơ thể có một đạo cấm chế, bảo vệ hơi thở nó lại, ngăn cách tất cả tra xét, làm cho người ta rất khó từ trong hơi thở của nó nhận thấy được tình huống bản thể của nó.

Từ trong đó cũng đó có thể thấy được, bộ dạng lúc này của con tiểu yêu thú, đều không phải là bộ dạng bản thể của nó.

Từ khi bị nó (A Chiếu) phát hiện, cùng đuổi tới vây khốn trong cơ thể con rối hoang thú bắt đầu, nó (thần niệm) liền biết con tiểu yêu thú này khác thường, nhưng cũng không cách nào nhìn ra rốt cuộc nó là cái kiểu tồn tại dạng gì.

Vốn tưởng rằng nó là một loại yêu thú cường đại, nhưng hiện tại cũng không xác định.

Bởi vì nó thế nhưng có thể xé mở kết giới chủ nhân bí cảnh tự tay bày ra, đây cũng không phải là yêu thú có thể làm được, ngược lại như là thủ đoạn thiên phú thần thú.

Thời kì thượng cổ, mãnh thú hoành hành, thần thú uy chấn một phương, thần thú cùng Thần tộc cũng là ví dụ, chứng cứ là
thần thú có được thiên phú thần thông, là tất cả chủng tộc đều so ra kém hơn.

Hơn nữa con tiểu yêu thú này có dị đồng tử một vàng một đen cực kì hiếm thấy, thần thú dị đồng tử...

A Chiếu xé mở kết giới một cái cửa, thì nhảy đi vào, sau đó gọi đám người Sở Chước đi vào.

Thần niệm thấy mấy người đều chạy đi vào, cũng không kịp suy nghĩ nữa, cũng vội vàng từ cửa vào kết giới xé đi vào.

Nó rốt cuộc quan tâm truyền thừa bí cảnh, vẫn có chút chưa từ bỏ ý định, hy vọng những người này đều không phù hợp điều kiện truyền thừa, không chiếm được truyền thừa mới tốt.

Sải bước tiến vào kết giới, muốn đi nhà gỗ giữa hồ thì rất thuận tiện.

Lập tức mọi người ngự kiếm đi qua, rất nhanh thì đến trước chỗ phòng nhỏ giữa hồ.

Phòng nhỏ xây ở trên một ốc đảo trong lòng hồ, cô linh linh đứng lặng ở đằng kia, chỉ có một gốc cây lê to lớn trước phòng đang nở hoa. Khi gió thổi đến, hoa lê trên đầu rơi xuống như tuyết liên miên, hoa rơi đầy đất, làm cho phiến thiên địa tăng thêm vài phần ý cảnh sắc đẹp, làm cho người ta trong lúc vô tình, thêm vài phần sầu tư. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh

A Chiếu một móng vuốt cào đi thân cây cây lê, vô cùng hung ác, thậm chí cào xuống một khối vỏ cây.

Chỉ thấy cây lê đó rung rung xuống, hoa trên đầu cành phát ra thanh âm tuôn rơi, nhưng hoa rơi lê xuống như tuyết cứ biến mất quỷ dị như vậy.

Sầu tư trong lòng Mặc Sĩ Thiên Kỳ cùng Sở Chước đi vài phần, hai người tỉnh táo lại, sắc mặt nhất thời có chút không tốt.

Bọn họ giống như lại đã bị ảnh hưởng.

【Đây là chủ phiền lê nhân trồng, cũng không ác ý.】Thần niệm mở miệng nói.

A Chiếu hừ một tiếng:【Nếu như dám can đảm lại ra vẻ, diệt các ngươi.】

Cây lê run rẩy, không dám lại theo gió rơi hoa lê, liều mạng nhịn xuống xúc động hoa rơi—— hoa rơi là bản năng của nó, muốn nhịn xuống thật sự là rất thống khổ QAQ

A Chiếu thích nhất nhìn sinh vật khác thống khổ, thưởng thức một lát khổ bức của nó, mới nhảy đến trong lòng Sở Chước, để cho nàng ôm nó tiến vào nhà gỗ.

Quả thực chính là một thú đại gia.

Nhà gỗ là cái loại phòng nhỏ hai tầng rất thông thường thế tục giới, vào cửa đó là một phòng đãi khách, vài bàn ghế vật dụng xếp đơn giản, tuy rằng chủ nhân đã không ở,


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện