Nhìn thấy bộ dạng nghẹn khuất của Thạch Nghịch, bên cạnh Mặc Sĩ Thiên Kỳ và Lư Nghị vô cùng sáng suốt bảo trì an tĩnh như gà.
Tuy rằng bọn họ cũng rất mê mang, nhưng nhìn đến Thạch Nghịch nghẹn khuất, liền nhịn không được cao hứng, huống chi Sở Chước phân tích...! Giống như cũng rất có đạo lý nha, nói không chừng người đại lục Tấn Thiên gặp chuyện không may ở Huyết sa mạc, thật đúng có liên quan cùng đám hồng y nhân kia.
"Thạch công tử, ngươi cảm thấy thế nào?" Sở Chước hòa khí hỏi.
Không thế nào cả.
Thạch Nghịch lòng nghĩ, nhưng trên mặt lại kiên cường không hiện ra, vội vàng cười theo: "Ai nha, Sở muội muội không cần như thế, gặp lại tức là có duyên, Huyết sa mạc lớn như vậy, chúng ta lại có thể vài lần ba phiên gặp được, có thể thấy được là rất hữu duyên, có chuyện gì cũng dễ bàn bạc thương lượng, không cần như thế."
Sở Chước chưa ăn bộ dạng này của hắn, bình tĩnh nói: "Chỉ cần ngươi có thể giúp ta tìm được đám bằng hữu kia của ta, hết thảy tự nhiên dễ thương lượng."
Thạch Nghịch có chút vô lực nói: "Sở muội muội, cô nói như vậy thì không đúng rồi, tuy nói địa phương cuối cùng bằng hữu của cô xuất hiện là Huyết sa mạc, cũng không thể cam đoan bọn họ có phải thật sự mất tích ở Huyết sa mạc hay không, có lẽ bọn họ đã sớm rời khỏi Huyết sa mạc, có lẽ bọn họ đã..." Phát sinh bất trắc.
Xét thấy Sở Chước lúc trước uy hiếp, Thạch Nghịch sáng suốt nuốt xuống suy đoán cuối cùng.
Nữ tu này không dễ chọc, Thạch Nghịch đã rõ ràng.
Sở Chước thần sắc hờ hững, giống như không nghe được ý tứ của hắn, chỉ nói: "Mặc kệ như thế nào, không tìm thì làm sao mà biết được bọn họ có ở hay không?"
"Cho nên, cô cũng muốn đi đến chỗ hang ổ đám hồng y nhân nhìn xem?" Thạch Nghịch nhíu mày: "Rất nguy hiểm."
"Không phải có ngươi sao?" Sở Chước đương nhiên nói.
Thạch Nghịch: "...!..."
"Ngươi cũng đã thăm dò hang ổ của bọn họ ở nơi này, nói vậy cũng có biện pháp hỗn vào đấy thôi.
Đương nhiên, ngươi có thể nói một chút ngươi phát hiện cùng ta, nói không chừng ta thật sự có thể giúp đỡ thì sao?" Sở Chước cười với hắn đến vô cùng ôn nhu, tựa như một đại tỷ tỷ tri tâm: "Lúc trước không phải ngươi nói muốn mời chúng ta hỗ trợ sao? Hiện tại ta đáp ứng."
Thạch Nghịch: "...!..."
Hắn hối hận có được không?
Thạch Nghịch mệt tim, đột nhiên hiểu rõ tâm tình những người bị hắn chơi đùa, có lẽ chính là nghẹn khuất như vậy đi.
Không nghĩ tới Thạch Nghịch hắn cũng sẽ có một ngày bị một người nhẹ nhàng bâng quơ dồn ép đến tình cảnh như vậy.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ và Lư Nghị tiếp tục an tĩnh như gà mà nhìn.
Như mà lúc này bọn họ thật sự là vừa kính nể lại kính sợ đối với Sở Chước, ngay cả Thạch Nghịch khiến người ghét như vậy cũng có thể bị nàng chặn đến á khẩu không trả lời được, quả nhiên