Đứng ở trước giao lộ ngã ba, ba người đầu tiên là quan sát, phát hiện hai nhánh đường điều mở rộng nhìn không tới cuối cùng, không thể phán đoán chúng nó sẽ thông tới phương hướng nào.
"Tách ra sao?" Sở Chước thăm dò Thạch Nghịch.
Thạch Nghịch tuy rằng cảm thấy g ba người cùng một chỗ hành động tính an toàn cao hơn, nhưng bất lợi cho việc tra xét, còn không bằng tự mình hành động, vì thế nhân tiện nói: "Được, ta đi bên này.
"
"Chúng ta đây đi bên này.
" Sở Chước chỉ một con đường khác.
Nói xong, ba người rốt cục tách ra hành động.
Sở Chước đương nhiên cùng Mặc Sĩ Thiên Kỳ hành động cùng nhau, miễn cho luyện đan sư không có vận khí không có thực lực gặp chuyện không may.
Tuy nói vận khí cũng là một loại thực lực, nhưng nếu thực lực rất thấp mà nói, dù cho vận khí tốt thì ngày nào đó cũng sẽ chơi xong, Sở Chước chưa bao giờ sẽ ký thác hi vọng vào vận khí hư vô không căn cứ, càng tin tưởng thực lực của chính mình.
Cùng Thạch Nghịch tách ra hành động rồi, Mặc Sĩ Thiên Kỳ chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới đều thần thanh khí sảng.
Không chỉ có Thạch Nghịch cảm thấy xung khắc cùng ngốc bạch ngọt này, Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng hiểu được không tốt ở chung cùng gia hỏa thích tính kế người khác, đặc biệt hắn so với mình còn có thể tự làm quen, da mặt dầy, làm chuyện như vậy còn da mặt dày sáp tới, quả thực là.
Nếu không phải Sở Chước muốn mượn thế lực Thạch thị Tây kinh, Mặc Sĩ Thiên Kỳ hận không thể trực tiếp đuổi hắn đi.
Hai người đều là nhìn nhau chán ghét, không bằng tách ra.
Trên người hai người khoác áo choàng màu đỏ, nón trùm rộng thùng thình nửa che ở mặt, chỉ lộ ra bộ vị môi cùng cằm, thời điểm không nói lời nào, nghiễm nhiên chính là hồng y nhân nơi này.
Chỗ tốt của áo choàng, không những được ngăn cản cát đỏ đầy trời, đồng thời cũng có thể che khuất hình thể cùng bộ dạng, bảo trì một phần cảm giác thần bí.
Cũng không biết người thiết kế áo choàng này là nghĩ như thế nào, đây không phải càng làm cho người ta dễ dàng trà trộn vào sao?
Hai người an tĩnh đi trong thông đạo rộng rãi, chỉ có tiếng vọng nhẹ tiếng bước chân lặng lẽ.
Bọn họ một đường đi trước, chung quanh là cảnh sắc không thay đổi, đi hồi lâu, không nhìn đến cuối cùng như cũ, khi gần như làm cho bọn họ nghĩ thông đạo này không có cuối cùng, đột nhiên lại nhìn đến chỗ mở rộng cuối cùng có ngã rẽ.
Nhìn đường phân nhánh, Sở Chước như có chút suy nghĩ.
"Sở tỷ, đi đường nào?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ hưng trí bừng bừng hỏi.
"Huynh quyết định đi.
" Sở Chước cười nói.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ do dự nói: "Vẫn là cô quyết định đi, vạn nhất ta chọn sai ! "
"Sai thì sai thôi, dù sao ta cũng không biết đường nơi này, đi đường nào đều là mông lung, vậy do huynh ngươi tới đoán bừa đi, vận khí của huynh luôn luôn tốt hơn ta, nói không chừng có thể chọn bừa đến con đường không sai.
" Sở Chước bình tĩnh nói.
"Có sao? Ta cảm thấy vận khí của cô rất không tệ.
" Mặc Sĩ Thiên Kỳ nói xong, nhịn không được xem liếc mắt A Chiếu trên vai Sở Chước một cái, cảm thấy có thể gặp được A Chiếu, chính là vận khí lớn nhất của Sở Chước, hắn cũng không gặp được.
Cuối cùng, vẫn là do Mặc Sĩ Thiên Kỳ chọn con đường, hai người tiếp tục đi tới phía trước.
Khi vừa mới tiến vào một con đường, đột nhiên nhìn thấy A Chiếu trên vai Sở Chước nhanh như chớp tiến vào trong nón trùm, tiếp theo liền thấy đến nghênh diện mà đến vài hồng y nhân, bọn họ đều đang chạy tới, dường như đang rất vội.
Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
Phát hiện Sở Chước cùng Mặc Sĩ Thiên Kỳ, bọn họ nhìn qua, trong lòng Mặc Sĩ Thiên Kỳ lộp bộp một cái, không khỏi khẩn trương lên.
Trong lòng Sở Chước vừa động, nhớ tới lúc trước khi tiến vào nhìn thấy hồng y nhân, liền học Thạch Nghịch dạy bọn họ về phương thức trao đổi giữa những hồng y nhân này, vừa ra điệu bộ vừa mở miệng nói: "Huyết mãng xà công kích cửa vào, bên kia chống không nổi.
"
Mấy người đó nghe xong, vội vàng chạy tới.
Quả nhiên là vì Huyết máu mãng xà tàn sát bừa bãi lối vào mà