Sở Chước nháy mắt lại có một loại ảo giác trở lại đời trước.
Đời trước Hỏa Lân Xà cũng là chân ôm nàng khóc kêu khế ước cùng với nàng, nhưng mà đó là thành lập ở Hỏa Lân Xà trải qua đau đớn thê thảm, thiếu chút nữa thì yêu đan cũng bị móc, Sở Chước lượm nó trở về, trị liệu cho nó, là thật cứu nó một mạng, giống như phụ mẫu tái sinh, nó mới có thể khóc hô muốn khế ước.
Nhưng đời này rõ ràng bất đồng, cho dù lúc trước không có nàng ra tay, tại địa phương hỏa linh lực nồng đậm này, là địa bàn Hỏa Lân Xà, nó muốn chạy khỏi mấy ma nhân truy đuổi là chuyện sớm hay muộn, phân lượng ân cứu mạng này rõ ràng nhẹ hơn rất nhiều.
Chỉ là, nhìn gương mặt tuấn tú bị đánh đến một cục xanh, một cục tím, có vẻ cực kì đáng thương, làm cho Sở Chước nhịn không được nghĩ, chẳng lẽ đời trước, Hỏa Lân Xà khóc phải khế ước cùng nàng, A Chiếu cũng đánh nó một trận?
Cuối cùng, Sở Chước vẫn khế ước cùng Hỏa Lân Xà.
Khế ước xong Hỏa Lân Xà cảm giác được phần lực khế ước ngang hàng, nhất thời nâng hai tay nàng, cảm động nói: "Chủ nhân, về sau cô chính là chủ nhân quan trọng nhất của ta, còn thân hơn cha mẹ! Cô kêu ta đi hướng đông ta tuyệt đối không đi hướng tây, cô kêu ta giết ma nhân, ta tuyệt đối không giết yêu thú, ta thề."
Vẻ mặt nghiêm túc phát lời thề, sau đó lại chớp mắt nhìn nàng, thật sự là: Trên ruộng thiếu niên lang nhà ai, một bộ phong lưu khoác hồng y.
Sở Chước mặc dù đã thói quen đức hạnh miệng nó đầy chạy như xe lửa, nhưng lại trải qua một hồi, vẫn có chút hắc tuyến.
Đặc biệt bị nó chuyên chú nhìn chằm chằm như thế, cái loại thâm tình giống như toàn thế giới chỉ một người, rất dễ dàng làm cho nữ nhân bị lạc trong đó.
Cho dù biết rõ đây là giả giống, cũng sẽ mặt đỏ tim đập.
Nàng ho nhẹ một tiếng, nói: "Hỏa Lân, Sở gia chúng ta khế ước khác với người khác, ngày khác đợi cùng nhau đều tu hành thành công, sẽ tự giải trừ khế ước, bọn ngươi cũng có thể tự do đi hay ở, sẽ không can thiệp lẫn nhau, trói buộc lẫn nhau.
Nhưng mà ở khi khế ước, chỉ có một yêu cầu, tuyệt đối không thể tâm sinh phản bội."
"Chủ nhân yên tâm, tuyệt đối sẽ không." Sau đó vụng trộm liếc mắt nhìn con tiểu yêu thú một cái, tự nhủ nếu nàng dám phản bội, chỉ sợ nó là đứa đầu tiên sẽ không bỏ qua cho mình.
Cam đoan xong, Hỏa Lân ân cần nâng Sở Chước đứng dậy, miệng ai nha kêu: "Vừa rồi chủ nhân cô vì cứu ta mà bị thương, không biết thương thế của chủ nhân như thế nào? Khả năng đi được không? Nếu như không được, thì ta sẽ cõng chủ nhân đi tiếp."
A Chiếu không quen