Thấm Thủy Lâu tổng cộng có bảy tầng.
Từ xa nhìn lại, chỗ này các kiểu thành lầu tu luyện giống như một tòa bảo tháp bảy tầng, đứng lặng ở phía trên thuỷ vực mờ mịt, linh đèn treo ở chỗ lầu giác phát ra ánh sáng sáng ngời, khi ở đêm tối, quả thật như một tòa bảo tháp đèn đuốc huy hoàng.
Đoàn người Sở Chước theo thị nữ đi lên Thấm Thủy Lâu, đầu tiên nhìn thấy một cái cổng thành cao mười trượng.
Cổng thành đi vào là một con rộng đường mở, cuối con phố dần dần phân liệt ra vô số con đường, đường này cùng loại đường phố Sở Chước từng quen thuộc Giang Nam cổ trấn, quanh co khúc khuỷu, không biết thông tới đâu, đường hai bên con phố là cửa hàng thấp bé, trên đường người đi lui tới, mang đến hơi thở náo nhiệt cho thành tu luyện này.
Nhưng mà thị nữ vẫn chưa dẫn bọn họ đi những con phố giống như Giang Nam cổ trấn, mà là đi dọc theo bên cạnh Thấm Thủy Lâu, nơi đó có một cầu thang mười bậc.
Thị nữ vẻ mặt mỉm cười giải thích: "Các ngươi là khách nhân Phỉ Âm đại nhân, có thể đến lầu bốn nghỉ tạm.
"
Thấm Thủy Lâu tầng một hai là phố chợ và khu cư dân, lầu ba bốn còn lại là sản nghiệp đệ tử Thấm Thủy Lâu, lầu năm sáu bảy là địa bàn Thấm Thủy Lâu, người ngoài không thể dễ dàng đi vào.
Khoảng cách giữa lầu với lầu cao tới hai mươi trượng, phát huy đầy đủ cho mỗi một tầng kiến trúc, Thấm Thủy Lâu tuy rằng là một c thành thị kiểu lầu các, nhưng bên trong không lộ vẻ chật chội, là một tòa thành có chút to lớn trên nước.
Lầu thứ tư người đi đường cũng không nhiều như lầu một hai, hai bên đường trồng linh thực lại sáng lên, khiến cho con phố vốn phong bế ngã tư sáng ngời như ban ngày lo.
Thị nữ dẫn bọn họ xuyên qua từn con phố, đi đến một tòa nhà kiểu lâm viên.
Thị nữ xuất ra một mặt do ngọc phù chế thành cái chìa khóa, mở ra cấm chế tòa nhà, cung kính thỉnh bọn họ đi vào.
"Nơi này là tòa nhà tư nhân của Phỉ Âm đại nhân, chư vị liền ở trong này nghỉ tạm, có cần gì, có thể truyền âm cho tại hạ.
" Thị nữ nói, lại kêu lên một ít người tu luyện cấp thấp hầu hạ ở trong nhà.
Đó là nô bộc trong nhà, chuyên môn xử lý tòa nhà này.
Sở Chước nhìn sang, những nô bộc này tu vi mặc dù thấp, dung mạo lại vô cùng xuất chúng, bởi vậy có thể thấy được Thấm Thủy Lâu không chỉ có thu đệ tử nhìn nhan giá trị, ngay cả thu nô bộc cũng phải nhìn nhan giá trị (sắc đẹp).
Thị nữ mang người lại đây, sau đó lại giao khóa tòa nhà cho đoàn người Sở Chước, giới thiệu cho bọn họ tình huống tòa nhà, mới rời khỏi.
Tòa nhà này rất lớn, đặc biệt là hoa viên trồng các loại linh thực, xa hoa, sâu sắc được mấy con yêu thú thích, Huyền Uyên từ trong túi linh thú bước ra, liền nằm úp sấp ở trên vai Mặc Sĩ Thiên Kỳ, theo hắn đi dạo vườn.
Hỏa Lân là đứa không chịu ngồi yên, cũng đi theo, lưu lại đám người Đồ Tứ Nương đi theo Sở Chước.
Trên mặt Sở Chước lộ ra thần sắc hơi mỏi mệt, nói với bọn họ: "Các ngươi tự mình đi tìm một gian phòng ở lại, không có việc gì không cần lại đây quấy rầy.
"
Nói xong, liền ôm A Chiếu, thì cùng với Bích Tầm Châu, tìm nơi nghỉ ngơi.
Trong tòa nhà này mỗi một gian phòng đều bố trí được rất! có đặc sắc.
Hoặc là nói, là có đặc sắc chim Phỉ Âm, khắp nơi đều là thứ không hài hòa làm cho người ta miên man bất định, nếu không phải trong không khí không có mùi vị khác thường, nói không chừng Sở Chước quay đầu liền đi.
Nàng cũng không muống dạy hỏng ấu tể, bé rùa và A Chiếu còn chưa có trưởng thành đâu.
Bích Tầm Châu cũng đen mặt, vẫy tay đã đập nát mấy thứ chơi đùa kia, sau đó dùng băng tơ