Cùng Trời Với Thú

250: Gặp Chuyện Bất Bình Lộ Ra Nắm Tay!


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Nghe được Mặc Sĩ Thiên Kỳ nói, Sở Chước nói thẳng: "Không biết."
"Ồ? Cô không biết?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ vẻ mặt kinh ngạc nhìn nàng.
Sở Chước ngẩng đầu nhìn qua, phát hiện liền Bích Tầm Châu cũng là vẻ mặt kinh ngạc, không khỏi có chút cạn lời, hỏi ngược lại: "Vì sao ta phải biết? Đừng quên, ta cũng là từ đại lục Huyền thế giới đến, còn không sánh bằng đại lục Thiên Thượng Hải đâu."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ cười hắc hắc nói: "Thì ra cũng có chuyện Sở tỷ cô không biết ha, ta còn tưởng rằng cô cái gì cũng biết, cho dù không biết, cũng có thể đoán một hai chứ."
Sở Chước càng hết chỗ nói rồi: "Cái này không đầu không đuôi lại không có bất luận manh mối gì nhắc nhở, ta đoán thế nào?"
Không khỏi tự kiểm điểm một chút, có phải trùng sinh mang đến lợi ích hay không, làm cho nàng biểu hiện được quá hiểu biết trước, thế cho nên cho bọn hắn loại ảo giác này? Xem ra phải sửa sửa lại, tránh cho về sau lộ ra dấu vết gì mà không tự biết.
A Chiếu gặm xong một cái chân gà nướng, dùng cái đuôi quét quét tay nàng, tạm thời làm an ủi một chút.
"Đại lục Linh Hoàng...!.

.


."
"Dù sao thì ta chưa từng nghe qua, trên liên hoa bảo giám cũng không có ghi lại đại lục này, nói vậy Mục môn chủ cũng chưa đi qua." Sở Chước nói.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ có chút thất vọng, nhưng mà nghĩ đến gốc linh chi bạch ngọc thảo, lại phấn chấn lên: "Sở tỷ, cô nói đại lục Linh Hoàng có phải có linh thảo cấp mười hai hay không, bằng không Vu tiền bối cũng không lấy được, đúng chứ? Ngay cả đại lục Nghiễm Nguyên cùng đại lục Tinh Triệu loại đại lục đỉnh cấp này, cũng không thấy có được, nói vậy đại lục Linh Hoàng cấp cao hơn chúng."
Nghĩ đến đây, Mặc Sĩ Thiên Kỳ càng phấn chấn, chà xát chà xát tay, hận không thể lập tức liền đi theo Vu Linh Túc cùng đi đại lục Linh Hoàng, sau đó tìm kiếm linh thảo cấp mười hai, cho dù không có linh thảo cấp mười hai, đại lục có thể dựng dục ra linh thảo cấp mười hai, nói vậy linh thảo khác cũng nhất định không phải ít.
"Không nhất định." Sở Chước lại bắt đầu lý trí phản bác: "Đại lục Nghiễm Nguyên và đại lục Tinh Triệu thực lực không tầm thường, chúng nó đã là đại lục đỉnh cấp Linh thế giới, nếu lại có đại lục rất cao cấp, chỉ có thể là Đại Hoang giới.

Hơn nữa đại lục Linh Hoàng mới nghe lần đầu, ngay cả hai đại lục Nghiễm Nguyên, Tinh Triệu cũng không có ghi lại, có lẽ chính là một đại lục chưa biết tên.

Còn Vu Nhân Hoàng có thể xuất ra linh thảo cấp mười hai, hẳn là hắn có một phen gặp gỡ khác thôi."
Sở Chước phân tích rất hợp lý, người và yêu thú ở đây đều không phản bác.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ có chút thất vọng: "Quả nhiên linh thảo cấp mười hai, không thể dễ dàng nhìn thấy."
Lúc này, Hỏa Lân có chút khó hiểu hỏi: "Chủ nhân, kỳ thực linh chi bạch ngọc thảo đối với thương thế của Vu Linh Túc cũng có lợi đi? Sao hắn không tự mình giữ lại để dùng, ngược lại cần A Kỳ luyện đan?"
Linh chi bạch ngọc thảo cấp mười hai, cho dù không luyện chế thành linh đan, chỉ cần sử dụng, đối với người tu luyện cũng có chỗ rất tốt, có thể chậm lại thương thế.
"Hẳn là không được đi, hắn bị thương là thức hải, linh chi bạch ngọc thảo có lợi hại đi nữa, cũng không cách nào trị liệu thương tổn thức hải." Mặc Sĩ Thiên Kỳ phản bác.
"Bởi vì hắn muốn rời khỏi đại lục Xích Vân Tinh." Sở Chước nhẹ giọng nói.
Linh thảo cấp mười hai, ở đại lục Linh thế giới, chính là một truyền thuyết, nghe nói chỉ có đại lục rất cao cấp mới có, Vu Linh Túc dùng một gốc cây linh thảo cấp mười hai làm thù lao lên xuyên chiến hạm, đây là một khoản mạnh tay chấn trụ Sở Chước.
Nhưng mà từ đó cũng đó có thể thấy được, Vu Linh Túc đối với rời khỏi đại lục Xích Vân Tinh có bao nhiêu chấp nhất, thậm chí không tiếc lấy linh thảo cấp mười hai làm đánh cược.
Nghĩ đến đây, Sở Chước rũ mắt, trong lòng biết Vu Linh Túc kỳ thực đối

với lai lịch của nàng cũng có vài phần nghi ngờ, nếu không sẽ không dùng linh thảo cấp mười hai đến thử.
Cũng là thù lao, cũng là một loại thử.
Đáng tiếc Sở Chước cho dù ba thế làm người, cũng không phát hiện lai lịch của mình có chỗ nào khả nghi.

Nàng đến từ đại lục Tấn Thiên, lớn lên ở Sở gia Lăng Dương, là một nhân tộc điển hình, cũng không có đặc thù thiên phú thần thông gì, trải qua trưởng thành, trừ bỏ một chuyện trùng sinh có vẻ không tưởng tượng nổi ra, không có gì đáng giá để nói.
Cũng bởi vì như thế, cho nên nàng căn bản không thể giải đáp vấn đề của Vu Linh Túc.
Có lẽ khả nghi duy nhất, chính là thân nhân ở trước khi nàng sinh ra, liền rời nhà bỏ trốn.
Trước kia Sở Chước cũng nghĩ, bọn họ tựa như người đời nói, tùy hứng rời nhà bỏ trốn, nay trải qua nhiều chuyện, Sở Chước mới biết được, cái gọi là rời nhà bỏ trốn, đơn thuần là nói dối.

Ýnghĩa bao hàm sau lưng bỏ trốn, mới đáng giá đi sâu nghiên cứu, đáng tiếc Sở Chước cho dù trùng sinh, cũng không thể từ chỗ người Sở gia đào ra chút chân tướng nào.
Bởi vì ngay cả người Sở gia cũng không thể biết rõ ràng.
Nói xong, Bích Tầm Châu thăm dò Sở Chước, khi nào thì có thể tu bổ xong xuyên chiến hạm.
Sở Chước nói cùng bọn họ chuyện nàng và Nhâm Diêu hợp tác: "Nếu tốc độ nhanh mà nói, hai ba tháng hẳn là có thể xong."
Bích Tầm Châu nghe xong, cũng không nói thêm cái gì, đối với Sở Chước quyết định, bọn họ luôn luôn đều là mười phần tin tưởng, nếu Sở Chước dám giao xuyên chiến hạm cho Nhâm Diêu, chứng minh Nhâm Diêu này là đáng giá tín nhiệm.
Nghỉ ngơi thoải mái một đêm, hôm sau Sở Chước lại mang theo A Chiếu đi phòng luyện khí của Nhâm Diêu.
Sở Chước vội vàng tu bổ xuyên chiến hạm cùng với Nhâm Diêu, Mặc Sĩ Thiên Kỳ vội vàng luyện đan, bên ngoài lại có đám người Đồ Tứ Nương giúp đỡ lưu ý tin tức, thế cho nên Hỏa Lân và Huyền Uyên có vẻ có chút vô công rỗi nghề.
Nếu đã ăn không ngồi rồi, vậy tìm việc làm thôi.
Vì thế một ngày, Hỏa Lân nói với Bích Tầm Châu: "Lão nhị, ngươi canh giữ, ta đi ra bên ngoài đi dạo."

Nói xong, liền nhặt lấy bé rùa đang ngâm linh thủy.
Bích Tầm Châu mắt lạnh nhìn nó, đã thăm dò hết tính cách cô nương rắn rồi, cũng không lập tức ngăn cản, chỉ nói: "Ngươi muốn dẫn Huyền Uyên đi ra ngoài, phải bảo vệ tốt nó, đừng để cho nó xảy ra chuyện."
Hỏa Lân cười hì hì nói: "Yên tâm đi, hạ ba đường tuyệt sát của Huyền Uyên còn lợi hại hơn ta kìa." Sau đó quay đầu nhìn về phía Huyền Uyên: "Huyền Uyên, muốn cùng Hỏa Lân tỷ đi làm một chuyến hay không?"
Bé rùa ngơ ngác nhìn nó:【Có ăn ngon không?】
"Đương nhiên, nếu không có ai mời, Hỏa Lân tỷ mời đệ." Hỏa Lân vỗ ngực cam đoan.
Vì thế bé rùa bình tĩnh ghé vào trên vai nó, nói với Bích Tầm Châu:【Tầm Châu ca, đệ và Hỏa Lân tỷ đi ra ngoài, sẽ mang ăn ngon cho huynh.】
Bích Tầm Châu nhịn xuống xúc động ôm trán, lắc tay với bọn nó.
Hỏa Lân mang theo bé rùa, thẳng đến một con phố náo nhiệt Chân Hỏa thành.
Lúc trước ở Chân Hỏa thành đợi một tháng, đã làm cho Hỏa Lân thăm dò hết nơi nào náo nhiệt nhất Chân Hỏa thành, nơi nào nguy hiểm nhất, chỗ nào thích hợp nhất đánh người không tiếng động,
.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện