Sở Chước và Bích Tầm Châu cũng vội đứng lên, nhìn lại rừng rậm sau lưng, trên mặt không khỏi lộ ra một chút thần sắc thoải mái.
Tuy rằng Sở Chước nói phải tin tưởng Mặc Sĩ Thiên Kỳ bọn họ, nhưng trên cảm tình lại không cách nào không lo lắng, nàng có thể làm chỉ có biểu hiện ra bộ dạng tự tin thong dong, để cho người bên cạnh an tâm theo.
Hỏa Lân cao hứng cất bước tiến lên, nhưng mà chỉ là trong nháy mắt, nó liền dừng cước bộ lại, trên mặt lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Sở Chước ôm A Chiếu đi tới, thấy nó đột nhiên dừng lại, đang có chút kỳ quái, thẳng đến nàng nhìn đến người chậm rãi đi tới hướng bên này, thần sắc cũng có vài phần giật mình.
Chỉ thấy người từ từ mà đến xuyên qua cỏ ngải dày đặc trong rừng, vung ra nhành cây chặn đường, khi nhìn đến người bên hồ, hơi hơi nheo lại ánh mắt, dùng một loại thần sắc xa lạ nhìn chằm chằm bọn họ.
Tuy rằng loại xa lạ này chỉ là một lát, lại có vẻ phá lệ không bình thường.
"Sở tỷ? A Chiếu lão đại? Hỏa Lân tỷ? Tầm Châu ca?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ từ từ nhìn qua đây, nhất nhất kêu lên.
Hỏa Lân thấy xa lạ trong mắt hắn biến mất, khôi phục bộ dạng bọn họ quen thuộc, đi ra phía trước một phen đánh về phía bờ vai của hắn, cười nói: "Thật tốt quá, huynh rốt cục từ huyễn tâm kính bước ra, nhưng để chúng ta đợi lâu."
"Huyễn tâm kính?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ lại giật mình, trên mặt có vài phần cổ quái.
"Đúng vậy, lúc trước chúng ta đều bị vây trong huyễn tâm kính, lão đại nói, huyễn tâm kính này sẽ để chúng ta nhìn đến chuyện không nguyện ý thấy nhất..."
Sở Chước nhìn Mặc Sĩ Thiên Kỳ đang nghiêm túc lắng nghe, cứ cảm thấy không đúng chỗ nào.
Nàng lặng lẽ đánh giá Mặc Sĩ Thiên Kỳ, rốt cục phát hiện địa phương không đúng.
Khí chất cùng thần thái của hắn!
Bọn họ và Mặc Sĩ Thiên Kỳ sau khi nhận thức, hắn vẫn luôn là người tính tình ngốc bạch ngọt lạc quan sáng sủa, chỉ cần có linh thảo cùng đan phương có thể thỏa mãn, trầm mê ở trong đan đạo, đối với tu luyện cũng không ham thích.
Thích chuyện đơn thuần tốt đẹp, biết thực lực của mình yếu nhất, chưa bao giờ keo kiệt biểu hiện ra ngoài, cũng không biết là mình lui ở phía sau cường giả nhận bọn họ bảo hộ có cái gì không đúng.
Nghiễm nhiên chính là một người ngốc bạch ngọt rất tự hiểu lấy.
Nhưng vừa rồi, trong nháy mắt hắn xuất hiện đó, hơi thở trên người điên cuồng lại áp lực, thần sắc lãnh khốc, thậm chí khi nhìn đến bọn họ, trong mắt có nháy mắt xa lạ, giống như một hồi lâu mới nhớ tới bọn họ là ai.
Huyễn tâm kính quả thật có thể làm cho người ta nhìn đến chuyện không nguyện ý nhìn nhất, chớ không phải là, hắn nhìn thấy ...!.
.
.
Bích Tầm Châu cũng nhận thấy được không đúng, chẳng qua thấy Hỏa Lân dùng vui vẻ tươi cười giải thích cho hắn, cái