Tàu phi hành lao ra mặt biển, vẫn chưa dừng lại, tiếp tục phi hành ở trên mặt biển.
Thiên Thượng Hải không có người tu luyện nên bình tĩnh an ninh, ngay cả gió nhẹ lướt qua nổi lên sóng biển đều có vẻ phá lệ ôn nhu, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy hải ngư nhảy ra từ trong nước biển, bầy cá ánh sáng màu sặc sỡ bơi qua thành đàn ở trong nước biển xanh thẳm.
Ở trong phiến hải vực ngăn cách, ngay cả các loại động vật thủy sinh trong biển đều trở nên lớn mật rất nhiều.
Sau đi đến Thiên Thượng Hải, Huyền Uyên cùng Huyền Ảnh đều từ túi linh thú bò ra.
Hỏa Lân và Huyễn Ngu bọn họ sớm bỏ chạy đến bên kia tàu phi hành, ghé vào bên cửa sổ mạn tàu quan sát hải vực bên ngoài, đối với cái gì cũng là bộ dạng mới lạ, người sáng suốt vừa thấy liền biết mấy con này chưa thấy qua cảnh đời gì, chỉ là tu vi bọn nó rất cao, cho dù biểu hiện được có chút quê mùa, cũng không khiến người nào dám cười nhạo.
Cảm giác được hơi thở Huyền Ảnh, thân thể Cung Ngọa Vân hơi không thể thấy mà buộc căng thẳng, ánh mắt nhìn về phía Sở Chước hơn vài phần tìm tòi.
Hắn từng từ chỗ La Phong Vũ cùng Nguyệt Thụ bọn họ nghe nói qua đám người Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ.
Ở trong miệng La Phong Vũ, Sở Chước là một người tu luyện tư chất không tầm thường, vận khí cũng không tệ, năm đó nếu không có bọn họ phát hiện âm mưu của Tuyết Y Lâu cùng người tu luyện ngoại lai, trước tiên lộ ra Thiên Thượng Hải nguy cơ cho La Phong Vũ, chỉ sợ mình cũng sẽ không phản ứng kịp lúc như vậy.
Mà ở trong mắt Nguyệt Thụ bọn họ, đám người Sở Chước là ân nhân cứu mạng kiêm bằng hữu của Nguyệt Nữ tộc, là khách nhân trọng yếu Thiên Thượng Hải, cho dù Sở Chước bọn họ là người tu luyện ngoại lai, vẫn làm cho ba Nguyệt Nữ tộc còn sót lại vô cùng tín nhiệm.
Đây cũng là nguyên nhân hắn không nói hai lời, mang bọn họ tiến đến Thiên Thượng Hải.
Nhưng mà, hắn nhớ rõ La Phong Vũ từng nói, trước khi Sở Chước mất tích, tu vi cũng không cao, nhưng hôm nay Sở Chước đã là Nhân Hoàng cảnh, ngắn ngủn vài năm, có thể tu luyện đến Nhân Hoàng cảnh, tư chất bậc này, đã là kinh thế hãi tục.
Trừ bỏ có thể cảm giác được tu vi của Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ, cái khác thì không thể hiểu hết, từ trên người bọn họ mơ hồ tiết lộ hơi thở cũng biết, tu vi bọn họ chỉ cao không thấp, ở phía trên mình.
Đặc biệt là con động vật biển đột nhiên xuất hiện, hơi thở trên người càng cường hãn đến đáng sợ, giống như vô tận vực sâu, không thể tìm được đáy.
Xem ra thực lực mấy người này quả thật không tầm thường, hơn nữa vận khí cũng không phải người thường có thể có được.
Tàu phi hành một đường đi tới ở mặt biển, thỉnh thoảng có thể nhìn đến đảo nhỏ phơi bày ở trên mặt biển.
Sở Chước không khỏi nhớ tới đảo từng dựng dục âm cát dị thủy,