Đàm Đài Anh Trì nói xong, thấy sắc mặt Ô Tử Hàm khác thường, trong lòng khẽ động.
Nhưng mà hắn cũng là hiểu lầm suy nghĩ trong lòng Ô Tử Hàm, còn tưởng rằng Ô Tử Hàm cũng giống như rất nhiều người, đều kỳ quái Bạch Ly Vực rốt cuộc đang muốn làm gì.
Ở trong mắt rất nhiều người tu luyện Đại Hoang giới, Bạch Ly Vực là một tồn tại phi thường đặc thù, Bạch Ly Vực không động thì thôi, vừa động thì muốn làm lớn, nhiều năm qua như vậy, mọi người đều bị Bạch Ly Vực giày vò đến không còn cách nào khác, nói tới Bạch Ly Vực, lại càng kín như bưng.
Thật sự không có biện pháp, ai kêu vị vực chủ Bạch Ly Vực kia làm việc quá mức một lời khó nói hết, lâu dài, người Đại Hoang giới ngay cả nói tới hắn cũng không quá nguyện ý, mỗi khi nói tới, cũng là từ ngữ mập mờ, không dám nói được quá rõ ràng, để tránh rước họa vào thân.
Ô Tử Hàm tuy rằng trong lòng có suy đoán, cũng không thể lộ ra Sở Chước tồn tại, càng không thể để lộ ra quan hệ của Sở Chước cùng Bạch Ly Vực Chủ, để tránh mang đến nguy hiểm cho nàng.
Hắn lập tức hỏi: "Đàm Đài đạo hữu có thể có được được tin tức gì?"
Đàm Đài Anh Trì mỉm cười nói: "Ta sao có thể có được tin tức gì? Nếu là đoán đúng thì còn may, nếu đã đoán sai, không cẩn thận làm cái gì, chọc tới vị kia, Quy Nhất Tông cũng không bảo vệ được ta.
"
Nghe đến đó, Ô Tử Hàm yên lặng liếc hắn một cái, trong lòng lại có chút nhận thức cùng lời hắn nói.
Hắn ho nhẹ một tiếng, nói: "Xem ra biển thời gian muốn náo nhiệt rồi.
"
"Ai nói không phải đây, đến lúc đó mọi người vọt tới như ong vỡ tổ, cũng không biết sẽ phát sinh chuyện gì.
" Đàm Đài Anh Trì thán một tiếng.
Hai người lại hàn huyên một lát, đều là một ít râu ria, Đàm Đài Anh Trì rất nhanh liền cáo từ rời khỏi.
Chiếc cầu nối giữa hai chiếc thuyền đã thu hồi, nhưng mà thuyền Đàm Đài Anh Trì vẫn là giống thuyền phụ thuộc, tạm thời đi theo chung quanh thuyền Ô chủ, Ô Tử Hàm nghĩ tin tức lúc trước có được từ Đàm Đài Anh Trì người này, cũng là không cự tuyệt hắn đi theo đuôi thuyền.
Nếu chân tướng giống như Đàm Đài Anh Trì nói, còn không bằng giữ hắn đi theo.
Ô Tử Hàm hơi hơi suy tư một trận, liền đi tìm đám người Vân Nhụy tiên tử Phạm Tiên Vực.
Vân Nhụy tiên tử thấy hắn tới, vẻ mặt còn ngạc nhiên, chưa nói đã cười: "A, cơn gió nào thổi Ô quản sự tới đây? Ta còn tưởng rằng Ô quản sự trốn chúng ta còn không kịp nữa chứ?"
Ô Tử Hàm da mặt thật dày, nhìn không ra một điểm chột dạ, cười nói: "Cái này cũng không nên trách ta, lúc trước mấy vị tiên tử hận không thể mỗi ngày chặn ta thẩm vấn, ta đây không phải sợ hãi trong lòng sao?"
Thất Âm tiên tử đang dùng linh lực bảo dưỡng Thất Âm cầm, nghe nói như thế, liếc nhìn hắn một cái.
Hắn sợ hãi? Nếu thực sợ hãi, cũng sẽ không mỗi lần các nàng thăm dò chuyện của Ô chủ, hắn lúc nào