Cùng Trời Với Thú

346: “ta Vốn Tên Là Phong Chiếu”


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Ánh mắt Sở Chước đi xuống, rất nhanh liền nhìn thấy điểm điểm vết máu trên đất, ở trên mặt sàn màu ngọc bạch sạch sẽ, làm nổi bậc màu ngọc bạch, phá lệ bắt mắt.

Đây là nàng phun tung toé ở trên người hắn, theo vạt áo hắn chảy xuống.

Lúc này nàng mới phát hiện, địa phương bọn họ đang ở, là một tòa cung điện cao to, bốn phía là từ cây cột thô to tạo hình phù văn phiền phức chống đỡ, mặt đất là từ một loại linh mộc màu ngọc bạch trải liền mà thành, phát ra một hương vị thấm vào ruột gan, đặt mình vào trong đó, thể xác và tinh thần trở nên an bình.

Khắp không gian, linh khí bức người.

Trong lòng nàng ngàn đầu vạn chữ, không biết phản ứng như thế nào, cho dù đời này có thể nhận ra thân phận của hắn, nhưng nàng đối hắn vẫn là xa lạ, thậm chí là kiêng kị.

Nàng nhận thức là tiểu yêu thú cục bông tròn khi tuổi còn nhỏ lượm về từ bên ngoài, là bồi nàng cùng nhau lớn lên, sẽ ở khi nàng đói bụng, ẩn vào nhà bếp chính viện Sở gia trộm thức ăn cho nàng, là mãnh thú nhìn như nhu thuận kì thực thích gây sự, không cho phép người ngoài khi dễ nàng.

Nghĩ đến đây, không khỏi mềm nhũn trong lòng, quyết định áp chế cảm phức tạp xúc này.


Chỉ là nàng còn chưa thu thập xong cảm xúc, chợt nghe được người nọ nói: "Thương thế của nàng còn chưa tốt, trước điều tức thôi.

"
Vẻ mặt Sở Chước hơi ngừng, nghĩ đến lúc trước gặp phải hỗn độn khí, còn có linh đan hắn đưa cho nàng.

Tuy rằng lần đầu tiên gặp phải hỗn độn khí, nhưng đời trước nàng từng nghe nói qua hỗn độn khí lợi hại, khí thiên địa, duy hỗn độn bắt đầu, từng có cách nói "Vạn vật sinh tại hỗn độn, bắt đầu tại hỗn độn".

Hỗn độn dựng dục vạn vật, đồng dạng cũng cắn nuốt vạn vật, người tu luyện nếu gặp phải, thì phải tránh né.

Lúc trước chẳng qua một tia hỗn độn khí cực nhỏ, khiến cho nàng bị thương như thế, thiếu chút nữa tán thân, nếu thật sự rơi vào trong hỗn độn khí, chỉ sợ lúc này không chỉ có là thân tẫn tiêu vong.

Điều này làm cho trong lòng nàng có chút nghĩ mà sợ, nhưng nghĩ mà sợ rất nhiều, phát hiện chỗ tốt hỗn độn khí này mang đến cũng là thật lớn.

Lấy hỗn độn khí tôi thể, nếu may mắn sống sót, cường độ thân thể sẽ cao hơn một tầng.

Nay nàng có thể hoàn hảo không tổn hao gì ngồi ở chỗ này, đó là tác dụng viên linh đan lúc trước đó, có thể làm cho thân thể sau khi trải qua hỗn độn khí ăn mòn, chẳng qua chớp mắt liền giảm bớt sụp đổ, có thể thấy được linh đan đó thần kỳ.

Sở Chước tâm tình phức tạp, nâng mắt nhìn về phía hắn, nói: "Cảm ơn huynh, lúc trước linh đan đó! "
Hắn hơi nâng khóe môi, lộ ra một cái tươi cười kiêu ngạo rụt rè, vì khuôn mặt sáng sủa rực rỡ đó mà tăng thêm vài phần tuấn mỹ, giống như khiến người ta liếc mắt nhìn một cái liền muốn sa vào trong đó.

Sở Chước không dám nhìn nhiều, vội

vàng rũ mắt xuống.

"Nàng không cần để ý tới.

" Dừng lại, hắn lại nói: "Đây là không gian của ta, không có nguy hiểm gì, nàng cứ an tâm điều tức.


"
Sở Chước cũng hiểu được cơ hội hiếm có lúc này, trong cơ thể nàng vẫn lưu lại hỗn độn khí nhè nhẹ, đây là vật tôi thể tốt nhất, đáng tiếc người tu luyện cấp thấp không thể thừa nhận, không dám nhét vào trong cơ thể, càng không cần phải nói tôi thể.

Nếu không có linh đan lúc trước được hắn tặng cho, hỗn độn khí lưu lại cùng cùng linh đan lúc trước uống vào đúng lúc thành đôi kháng thế, thân thể của nàng trở thành chiến trường, ai cũng không thua ai, bảo trì một cái cân bằng, cần nàng chủ nhân này tự mình dẫn đường cũng luyện hóa chúng nó.

Lập tức cũng không kiểu cách, nàng nhẹ nhàng mà vâng một tiếng, liền bắt đầu ngồi xuống điều tức.

Đương nhiên, như thế cũng có ý tứ nhắm mắt làm ngơ.

Một lần điều tức này, đó là thời gian ba ngày.

Thẳng đến khi kinh mạch, cốt cách, máu thịt, và linh phủ ở dùng linh đan đến khỏi hẳn, luyện hóa hỗn độn khí khoách rộng kinh mạch cùng linh phủ, cốt cách của nàng càng thêm cứng rắn, máu thịt cả người giống như rực rỡ hẳn lên.

Sở Chước ẩn ẩn cảm giác được cơ hội đột phá.

Nàng bản năng áp chế xuống dưới, nơi này là không gian thuộc về thần thú, nếu như nàng đột phá ở trong này, chắc chắn đã bị ý chí chủ nhân không gian ảnh hưởng, do đó cũng ảnh hưởng con đường tu luyện.


Sở Chước rốt cục mở mắt từ trong điều tức.

Khi mở mắt, liền nhìn thấy nam tử áo trắng ngồi ở đối diện, một đôi mắt chớp cũng không chớp nhìn nàng.

Tựa như trong trí nhớ vậy, đôi con ngươi thâm thúy, như là tinh không rộng rãi tươi tốt, như bao dung hết thảy, lại thâm trầm cổ xưa, không người nào có thể từ trong ánh mắt này nhìn ra cảm xúc của hắn, khi hắn ngưng mắt trông lại, mang cho người ta một loại uy áp khó mà nhìn thẳng vào.

Sở Chước đời trước cái gì cũng đều không hiểu, mỗi khi lúc này, sẽ bị hắn nhìn xem mà run sợ trong lòng, hận không thể trốn chạy xa xa.

Nhưng mà đời này, nàng lại từ trong ánh mắt này nhìn đến vui thích.

Hắn ngồi dựa ở trên ghế từ da lông mãnh thú trải thành, tư thái lười biếng, tóc đen quạ vũ tùy ý tán trên mặt đệm, không có một chút chải chuốt, cả người thoạt nhìn lười
.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện