Phong Chiếu làm sao nhìn không ra nàng khẩn trương cùng do dự, trong lòng biết khác thường, muốn trực tiếp thăm dò, lại lo lắng không khí giữa bọn họ thật vất vả dịu đi lại trở nên cứng ngắc.
Phong Chiếu cho dù lòng tự tin đột phá phía chân trời, cũng hiểu rõ Sở Chước từ lúc nhìn thấy bộ dạng hình người của mình, phản ứng rất không thích hợp, cũng không phải là như hắn từng tưởng tượng, nhìn đến hắn sau biến hóa, nàng sẽ vô cùng cao hứng nhào qua, làm nàng dâu của hắn.
Ngược lại khắp nơi lộ ra kháng cự cùng cự tuyệt.
Hắn không biết sai lầm ở đâu, vì sao Sở Chước phản ứng kỳ quái như thế, cho dù hắn cũng từng hiểu được hành vi tiểu cô nương nào đó lộ ra cổ quái, lại bởi vì là nàng, cho nên không muốn tìm tòi nghiên cứu.
Chẳng lẽ có liên quan với hành vi cổ quái trước kia của nàng?
Trong lòng Phong Chiếu ngàn hồi trăm chuyển, trên mặt cũng không hiện, tận lực áp chế tính khí của mình, ôn hòa nhìn nàng.
Quả nhiên, Sở Chước khẩn trương dịu đi rất nhiều, nàng nhấp hé miệng, giống như hạ quyết tâm, nói: "Ta cảm thấy mị quỷ là vì ta mà đến."
Thần sắc Phong Chiếu khẽ động, chẳng qua trên mặt cũng không có phản ứng gì quá lớn, như cũ là vẻ kiên nhẫn.
Điều này làm cho Sở Chước cảm giác được an tâm, tâm tình càng thoải mái, thân thể cũng không quá mức căng thẳng nữa.
Nàng tiếp tục nói cho hắn tình huống mình làm sao được người cứu lên trong biển thời gian, cùng với một ít suy đoán của nàng.
"Nghe Ô quản sự nói, lúc ấy ta là bị sóng thời gian đưa qua, khi bọn họ cứu ta, ta giống như trôi nổi hồi lâu ở trong biển thời gian." Nói tới đây, Sở Chước lại nhịn không được nhăn mày lại: "Ô quản sự nói, chỉ có người được thời gian thừa nhận, mới có thể bị sóng thời gian đưa tới.
Người như vậy không phải không có, nhưng rất ít."
Cho nên, làm một thành viên trong thiểu số, còn bị mị quỷ cách ba ngày năm bữa tập kích, trong lòng Sở Chước không phải không lo lắng.
Nếu chỉ là mị quỷ cấp thấp thì còn tốt, nhưng liên tiếp đến đây hai con mị quỷ cao cấp, con mị quỷ cao cấp đầu tiên sau khi bị Ô chủ đánh lui, tuy rằng không xuất hiện nữa, nhưng Sở Chước trực giác nó vẫn đang ở chỗ tối biển thời gian nhìn trộm.
Con mị quỷ cao cấp thứ hai thực lực càng mạnh, thậm chí nó căn bản không ẩn núp, cứ như vậy theo đuôi ở sau thuyền bọn họ, một đám người tu luyện đều bị cử chỉ khác thường của nó khiến cho khẩn trương không thôi.
Sở Chước không biết có người đoán mị quỷ cử chỉ khác thường đến trên người nàng hay không.
Nhưng nàng biết, người tu luyện có thể sống sót ở biển thời gian cũng không ngốc, đặc biệt người tu luyện trên thuyền Ô chủ từng gặp qua nàng được cứu lên, sớm hay muộn sẽ đoán ra gì đó.
Lúc trước là ngại tại Ô chủ, bọn họ không thể tùy ý thảo luận.
Hiện nay là khiếp sợ Phong Chiếu, đồng dạng không dám tùy ý thảo luận, chỉ sợ trong lòng đã biết rõ ràng.
Còn có một điểm trọng yếu, khi Sở Chước được Ô chủ cứu lên từ biển thời gian, Phong Chiếu bọn họ sớm trở lại Bạch Ly Vực.
Ý tứ là nói, ở sau khi nàng cùng Phong Chiếu bọn họ thất lạc ở thông đạo không gian, sau đó Phong Chiếu chạy về Bạch Ly Sơn, tiếp theo xuất động người tu luyện Bạch Ly Vực đi tìm người thất lạc, từng có thời gian trống nửa năm, Sở Chước không biết tung tích.
Có thể là đã lưu lạc đến biển thời gian, cũng khả năng ở địa phương khác.
Nhưng Sở Chước đối với cái này không có chút ấn tượng, ở sau khi nàng tỉnh lại, nàng đã thân tại biển thời gian, được người cứu trên thuyền, hơn nữa bị thương rất nặng.
Chẳng lẽ nàng thật sự trôi nổi nửa năm ở trong biển thời gian, nhưng lại là trôi nổi không ý thức?
Như vậy cũng chưa bị mị quỷ giết chết, hoặc là bị cốt yêu kéo vào trong biển, vậy nàng rốt cuộc có bao nhiêu may mắn? Có thể sao?
Sở Chước có khuynh hướng