Thời điểm Chu Yếm đi tìm Bích Tầm Châu, chỉ thấy mảnh đất trống bằng phẳng trước động phủ giữa sườn núi, Phì Di dẫn một đám thú ngồi ở đằng kia, ba tầng trong ba tầng ngoài, vây chi chi chít chít, chật như nêm cối.
Trong không khí phiêu đãng một cỗ hương vị đồ ăn phá lệ dụ thú.
Trước đất trống, một yêu tu mặc sa y lụa tuyết trắng đang khí thế ngất trời bận rộn ở nơi này, tất cả nguyên liệu nấu ăn ở trong tay khéo léo của hắn, biến thành vô cùng mỹ vị.
Một đám mãnh thú nhìn xem hai mắt sáng lên.
Phì Di lại không không chịu thua kém âm thầm hút nước miếng.
Chu Yếm có chút không đành lòng nhìn thẳng.
Bích Tầm Châu phát hiện Chu Yếm, vọi đứng dậy, khi đang muốn hành lễ, Chu Yếm mỉm cười nói: "Bích công tử không cần đa lễ như vậy."
Bích Tầm Châu còn chưa hồi đáp, đám thú chung quanh đã líu ríu kêu lên.
"Đúng vậy đúng vậy, Tầm Châu ca, không cần quá để ý."
"Chu Yếm đại nhân dễ nói chuyện nhất."
"Cùng với lãng phí thời gian đi chào cùng Chu Yếm, không bằng nhanh chóng làm ăn ngon cho chúng ta."
"Chu Yếm đại nhân không sẽ để ý."
...!...
...!...!...!...
Bích Tầm Châu nhìn Chu Yếm vẻ mặt tươi cười ôn nhu như cũ, nhìn giống như cũng không thèm để ý, cũng không nói cái gì, hỏi: "Chu Yếm tiền bối có việc gì không?"
Chu Yếm vội thuyết minh ý đồ đến, nhìn hắn mặt không chút thay đổi, cũng có chút xấu hổ, sờ sờ cái mũi, không khỏi hỏi đến Sở Chước.
"Chủ nhân đang bế quan tu luyện." Bích Tầm Châu nói.
"Ồ?" Chu Yếm có chút kinh ngạc: "Chẳng lẽ nàng lại muốn tấn cấp?"
Chu Yếm lần đầu ấn tượng đối với Sở Chước là nữ tu cả người đều dính đầy hơi thở lão đại, trừ cái đó ra, căn bản là không có gì khác chú ý tới.
Chờ bọn hắn rời khỏi di tích thái cổ, khi tạm biệt Sở Chước, phát hiện tu vi của nàng thế nhưng lập tức liền nhảy lên vài tiểu cảnh giới, vô cùng kinh ngạc, tốc độ tu luyện bậc này, ở truong nhân tu thật không bình thường.
Xem ra nữ tu có thể được bọn họ lão đại coi trọng, quả nhiên bất thường.
Bích Tầm Châu chỉ là lắc đầu, không nói gì thêm, Sở Chước có thể tấn cấp hay không hắn không biết, nhưng mà sau khi Sở Chước đáp ứng kết làm bạn cùng tu với Phong Chiếu, nàng xem ra không có gì bất đồng cùng dĩ vãng, nhưng ở trên tu hành, lại càng thêm khắc khổ, trôi qua quả thực như là tăng khổ hạnh.
Ít có người tu luyện quá nghiêm khắc với mình giống như nàng, nhìn đều nhịn không được đau lòng.
Bích Tầm Châu hiểu rõ tâm thái của nàng, Phong Chiếu thực lực quá mạnh mẽ, nếu Sở Chước thật muốn kết thành bạn cùng tu với hắn, tự nhiên không thể thua kém hắn quá nhiều.
Chỉ là chênh lệch tu vi giữa bọn họ nhiều lắm, trong lúc nhất thời muốn theo kịp cũng không dễ dàng.
Hơn nữa, Phong Chiếu đã tu luyện ra thực lực như vậy, mắt thấy khoảng cách phi thăng chỉ có một bước ngắn, hắn nguyện ý dừng lại đợi nàng sao?
Bích Tầm Châu vốn có chút cao hứng bọn họ đạt thành ý thức nhất trí, nhưng lại lập tức phát hiện, mới phiền não theo đó mà đến, thứ hắn phải quan tâm thật sự là nhiều lắm, nhịn không được thở dài ở trong lòng.
Đợi khi Bích Tầm Châu làm tốt thú nướng Trường Thừa điểm danh yêu cầu, Chu Yếm đang chuẩn bị rời khỏi, đột nhiên phát hiện linh khí Bạch Ly Sơn đang tụ tập mà đến bên này.
Những người khác cũng phát hiện, không khỏi nhìn theo phương hướng linh khí tụ tập, phát hiện đúng là chỗ động phủ cách đó không xa.
"Ồ? Thật sự muốn tấn cấp?" Chu Yếm giật mình nói.
Bích Tầm Châu nhìn nhìn, nói: "Không phải chủ nhân, là Huyền Ảnh."
Chu Yếm kinh ngạc hỏi: "Huyền Ảnh là người phương nào?" Khi Phong Chiếu trở về, hắn liền đi theo Trường Thừa cùng nhau rời khỏi Bạch Ly Sơn đi tìm người, khi Huyền Ảnh cùng Huyễn Ngu được Kim Ô mang về đến, hắn cũng không ở đây, nên căn bản chưa thấy qua bọn họ.
Bích Tầm Châu giải thích thân phận Huyền Ảnh, vừa nói xong, đột nhiên lại phát hiện linh khí thiên địa tụ tập mà đi chỗ động phủ khác.
"Đây lại là người nào tấn cấp?" Chu