Sở Chước chậm rãi uống xong một chén trà nhỏ, mới nghiêng đầu nhìn về phía nam nhân bên cạnh.
Vừa nhìn, đã thấy hắn mắt sắc hơi trầm xuống, thần sắc rét lạnh, ngũ quan hình dáng đường cong rõ ràng, ngồi ngay ngắn ở đằng kia, giống như một gốc cây thanh tùng cổ bách, không nói lời nào, tựa như Bạch Vực Chủ cường đại căng ngạo khi mới gặp đời trước, khiến người ta liếc mắt một cái liền tâm sinh kính sợ, không dám lại liếc mắt nhìn nhiều thêm một cái.
Đây là một loại chấn nhiếp của cường giả.
Cho dù hắn cái gì cũng không làm, như cũ làm cho người ta cảm giác được khí thế thuộc về cường giả.
Lúc này tóc đen chưa buộc tùy ý rối tung, chỉ có giữa tóc mai vài sợi tóc trắng như linh ngọc điêu khắc hoa văn tinh xảo trong tóc đen, như ẩn như hiện ở trong sợi tóc màu đen, hiện ra hiếm linh quang, càng làm nổi bậc khuôn mặt tuấn mỹ phi phàm của hắn, khí dương cương nhìn một cái không sót gì.
Sở Chước hơi hơi thu liễm đi thoải mái duy trì trên mặt, cũng trở nên trầm mặc.
Phong Chiếu vốn không nhìn nàng, nhưng cho dù không nhìn, hắn cũng có thể cảm giác được biến hóa trên người nàng, chỉ vì thật sự là rất hiểu biết nàng, dù sao đây là tiểu cô nương hắn nhìn lớn lên, nàng xưa nay thích suy tư lo nghĩ nhiều, phá lệ bất đồng phương thức làm việc tùy ý cuồng vọng của hắn.
Hắn hoãn hoãn thần sắc, vươn tay đi qua giữ chặt tay nàng, không hy vọng nàng sợ mình.
Sau đó hắn liền không biết nói cái gì nữa.
May mắn, lúc này Sở Chước cũng nâng mắt nhìn qua.
Cặp mắt minh nhuận yên lặng nhìn hắn, trong con ngươi thậm chí ảnh ngược bóng dáng của hắn, khi nhìn đến bên tai hắn đều phải nóng lên, liền thấy nàng đột nhiên nghiêng người qua.
Khi nàng mang theo hô hấp ngọt thơm nhẹ nhẹ phất qua mặt hắn, trong lúc hoảng hốt hắn mới hiểu rõ đây là cái gì, cảm giác cả người giống như đều rơi xuống trên môi.
Mềm mại, ngọt ngào, ấm áp !
Đợi khi Sở Chước thẳng người dậy, hắn mặt không chút thay đổi nhìn nàng, hầu kết nhẹ nhàng mà trượt lên trượt xuống, mới chậm rãi mở miệng: "Nàng, vừa rồi! "
"Chẳng lẽ không thể hôn?" Sở Chước hỏi lại, thần sắc của nàng rất thản nhiên, giống như vừa rồi mình chỉ là làm một việc không liên quan.
Đương nhiên không phải!
Phong Chiếu nói trong lòng, lại sợ lời ra miệng có vẻ rất sợ, nên im luôn.
Hắn ngứa ngáy trong lòng, hận không thể để nàng hôn thêm vài cái, để cho hắn lại nếm thử hương vị đó mới tốt.
Nhưng kêu hắn đi chủ động, hắn lại có chút thẹn thùng, sợ mình lại kinh sợ mấy tháng không dám nhìn nàng.
"Ta thấy huynh rất tốt, liền nghĩ! " Sở Chước ho nhẹ một tiếng, rốt cuộc cũng ngượng ngùng nói gì thêm nữa.
Bởi vì nói gì thêm, người nào đó lại phải sợ thành tiểu yêu thú.
Đương nhiên, nàng hai đời cũng chưa từng chủ động làm loại chuyện này, nếu không phải hắn rõ ràng tấc tấc bức bách, lại sợ đến không dám làm, nàng cũng sẽ không chủ động.
Thấy hắn gắt gao nắm lấy tay nàng, như cũ duy