Thanh âm quạ tê cốt đập cánh bay qua, cùng với thanh âm người tu luyện bối rối đào vong hỗn hợp cùng một chỗ.
Sở Chước thủy chung ngồi xổm ở trước hang nhìn, cầm trong tay Toái Tinh dù, không hề nhúc nhích, thần sắc bình tĩnh, chỉ có khi nhìn đến người tu luyện bị quạ tê cốt từ giữa bầu trời vồ xuống trở thành con mồi mà ngã xuống, trong mắt mới lộ ra vài phần cảm xúc.
Những người khác cũng thế, bọn họ an tĩnh nhìn tình huống giống như luyện ngục bên ngoài, đều thả nhẹ hô hấp tới gần như không còn, nhìn thấy người tu luyện ngã xuống ở trước mặt, tuy rằng có không đành lòng, nhưng chưa xúc động mà lao ra tương trợ.
Số lượng quạ tê cốt nhiều lắm, nếu như bọn hắn lao ra lúc này, kết quả không chỉ không thể cứu người, mà còn bù cả mạng mình vào.
Loại chuyện không lợi cho người còn hại mình này, tự nhiên sẽ không làm.
Có thể giúp người, nhưng bọn họ cũng không có thánh mẫu đến nỗi liên lụy chính mình.
Thời gian cũng không dài, giống như chỉ là không đến nửa khắc, quạ tê cốt giữa bầu trời cùng người tu luyện đào vong đã đi xa, thẳng đến khi dần dần không còn nghe được thanh âm, Sở Chước bọn họ mới cẩn thận bò ra khỏi hang, xem tình huống chung quanh.
Sương mù xanh nồng đậm như cũ, mặt đất khắp nơi đều là dấu chân người tu luyện đào vong lưu lại, còn có xương cốt sau khi bị quạ tê cốt cắn nuốt lưu lại.
Đồ ăn của quạ tê cốt tuy rằng là yêu trùng trong sương mù xanh, nhưng chúng nó cũng không cự tuyệt người tu luyện, hơn nữa người tu luyện một thân máu thịt linh khí uẩn nhiên, phá lệ được chúng nó yêu thích.
Trong không khí tràn ngập mùi hủ thi trên người quạ tê cốt đặc biệt có, hỗn hợp hương vị máu người nhàn nhạt, bị gió không biết từ chỗ nào tới thổi dần đi xa.
Mọi người đều bò ra khỏi hang, bởi vì lúc trước ngồi xổm ở trong hang, y phục trên người ít nhiều cọ chút dấu vết đen thùi, phát ra một mùi tanh nồng đậm, đột nhiên ngửi phải, khiến người ta không khỏi buồn nôn.
Trong lúc nhất thời, bọn họ đều muốn thay đi y phục dính mùi lạ trên người.
Sở Chước ngăn cản hành động bọn họ thay quần áo: "Trước mặc như vậy đi, mùi này ít nhiều có thể che giấu một chút hơi thở trên người, đối với đàn quạ đen có tác dụng lẫn lộn.
"
Lời này nhận được một ánh mắt thống khổ của mọi người, bởi vì hương vị này thật khó ngửi, hơn nữa dính ở trên quần áo chỗ này một mảnh chổ kia một miếng, làm cho Bích Tầm Châu có đam mê sạch sẽ khó mà chịu được, những người khác cho dù không đam mê sạch sẽ, nhưng khứu giác của yêu thú rất mẫn cảm, cũng đồng dạng không có biện pháp nhẫn nại được.
"Lão đại, huynh không cảm thấy rất khó ngửiy sao?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn về phía Phong Chiếu, phát hiện con tiểu yêu thú cũng đặc biệt bình tĩnh.
Phong Chiếu bình tĩnh ngồi xổm ở trên vai Sở Chước, liếc nhìn hắn một cái, đáp lại một câu:【Tất nhiên khó ngửi, bổn đại gia không ngửi thấy là được.
】 Một cái phương pháp nín thở là có thể giải quyết mọi chuyện, làm sao phải khó xử chính mình như vậy đây?
Mọi người: "! ! "
Một đám