Tiếng kêu đó như là bị cái gì cắn xé một cái, thảm thiết vô cùng, làm cho người nghe đều cảm thấy đau đớn.
Mọi người theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên trên, thiên không bị thân thể cao lớn của quạ tê cốt bao trùm như cũ, khiến người ta nhìn không thấu tình huống mặt trên, chỉ có thể từ trong thanh âm đó biết được phía trên còn có một con quạ tê cốt bọn họ nhìn không tới, hơn nữa đúng là dẫn đầu đàn quạ tê cốt này tiến đến săn bắn bọn họ, cũng là nó phát ra mệnh lệnh.
Trước đó trong vòng chiến đấu, bọn họ cũng đã cảm giác được rõ ràng, đàn quạ tê cốt này cũng không phải là làm việc bằng bản năng, mà là bị một con quạ tê cốt càng cường đại khống chế.
Con quạ tê cốt cường đại đó hẳn là sống ở trên cùng, bọn họ nhìn không tới bóng dáng của nó, chỉ có thể từ trong hành động nó dùng thanh âm chấn vỡ hàn âm linh mà đoán ra.
Cũng bởi vì có quạ tê cốt vô cùng lợi hại, đám người Bát Thần Cung cùng Khúc Sơn Hà mới có thể thấy rằng bọn họ không thể tránh được kiếp nạn này.
Nhưng mà lúc này, tiếng kêu thê lương vô cùng của quạ tê cốt, làm cho đám quạ tê cốt vốn một lòng công kích người tu luyện bắt đầu xao động lên, trở nên rất bất an, công kích dần dần yếu đi.
"Là lão đại!" Mặc Sĩ Thiên Kỳ kinh hỉ nói.
Thần sắc của Hỏa Lân và Bích Tầm Châu cũng theo đó mà buông lỏng, chỉ có Sở Chước ngẩng đầu nhìn chằm chằm thiên không bị quạ tê cốt dày đặc che kín, giống như đang tìm kiếm bóng dáng người kia hoặc là con thú nào đó.
Khúc Sơn Hà nghe được Mặc Sĩ Thiên Kỳ nói thì sửng sốt, sâu sắc phát hiện thần sắc Bích Tầm Châu và Hỏa Lân bọn họ có chút bất đồng, tâm tư thay đổi thật nhanh, lập tức thì hiểu rõ lão đại trong miệng Mặc Sĩ Thiên Kỳ hẳn là con tiểu yêu thú vẫn luôn đi theo Sở Chước giống như sủng vật.
Nếu không phải khi ở sơn cốc, hắn bị nó cào một móng vuốt, có lẽ hắn cũng sẽ giống như người, coi lầm cho rằng nó là tiểu yêu thú như yêu sủng, cũng không để ở trong lòng.
Nghĩ đến đây, thân thể buộc chặt của Khúc Sơn Hà buông lỏng, biết lần này lại tránh được một kiếp.
Quả nhiên, giữa bầu trời quạ tê cốt xao động bất an, đặc biệt khi tiếng kêu của con quạ tê cốt giữa không trung quàng quạc mà dừng, đám quạ tê cốt sau một lúc xao động, giống như là nhận được mệnh lệnh, đột nhiên đều lui ra, lộ ra thiên không bị che.
Giữa không trung như cũ là một mảnh sương mù xanh dày đặc nhìn không tới cuối cùng, dưới sương mù dày đặc, là một con quạ tê cốt thoạt nhìn rất thê thảm, nó nghiêng ngả lảo đảo bay xuống dưới, ầm một tiếng rơi xuống trên đất.
Khi nhìn đến nam nhân đứng ở trên lưng quạ tê cốt, mọi người kinh hỉ kêu ra tiếng.
"Lão đại!"
"Lão đại!"
"A Chiếu!"
Áo trắng như tuyết, cùng lông đen của quạ tê cốt, cốt cánh màu xanh đen hình thành đối lập mãnh liệt, chói mắt như vậy, giống như phá vỡ sương mù dày đặc đầy trời, thế giới chỉ còn lại một mình hắn.
Khúc Sơn Hà hơi co con ngươi lại, tiếng lòng chấn động.
Hắn tuy rằng không biết nam nhân này là ai, nhưng khí thế trên người hắn thu liễm mà như không thu, khiến người ta khó mà xem nhẹ, đang tuyên cáo hắn cường đại.
Phong Chiếu nhảy xuống từ trên lưng quạ tê cốt, nhìn qua bọn họ, trên mặt lộ ra tươi cười khinh cuồng, nói: "Xem ra các người đều cũng không tệ lắm.
"
Hắn chọn được thời cơ ra tay vô cùng tốt, làm cho bọn họ có được kinh nghiệm từng trải đồng thời, ra tay ở vào thời điểm mấu chốt, đá bay con quạ tê cốt đầu lĩnh giữa không trung.
Huyền Ảnh thương tích đầy mình khôi phục hình người, y phục trên người rách tung toé, lộ ra thương tích khắp nơi trên da thịt, máu