Sở Chước nhìn vết nứt không gian đã khép kín, tâm tình bị người nào đó khiến cho có chút quýnh chậm rãi biến mất, nghĩ đến không biết khi nào mới có thể gặp lại hắn, lúc đang có chút buồn bã, đột nhiên không gian vết nứt lại mở ra.
Nam nhân áo trắng vừa rồi chạy trối chết theo không gian vết nứt bước ra, bước đi đến trước mặt nàng.
"Cái này nàng thu đi." Phong Chiếu nhét một cái túi càn khôn vào trong tay nàng.
Sở Chước đang muốn hỏi đây là cái gì, thì nam nhân đột nhiên khom người, mặt tuấn mỹ đến gần, khe khẽ chạm xuống môi nàng, thanh âm khàn khàn: "Chờ ta về!"
Dứt lời, lại xé mở không gian rời đi.
Sở Chước: "...!..."
Sở Chước nhìn vết nứt không gian lại khép lại, có chút dở khóc dở cười, sau một lúc lâu mới cúi đầu nhìn về phía túi càn khôn hắn nhét tới, linh thức thăm dò vào, khi nhìn đến thứ trong túi càn khôn, nàng chậm rãi thở dài một hơi.
Cất kỹ túi càn khôn, Sở Chước thấy trong thạch bồn bên giường, bé rùa đang nằm úp sấp ở đó nhìn chằm chằm vào mình, một đôi mắt đậu đen ngơ ngác, sáng sáng, thì đi qua ôm lấy nó lên.
"Huyền Uyên, đêm nay ngủ cùng chủ nhân, thế nào?" Nàng mỉm cười hỏi.
Bé rùa lập tức dùng đầu cọ cọ tay nàng, vô cùng cao hứng quyết định ở trong khoảng thời gian lão đại không ở đây, phải mỗi ngày đều bò đến trên giường chủ nhân.
Hôm sau, mọi người từ trong phòng nghỉ bước ra, nhìn thấy Sở Chước đứng ở trong sân, phát hiện tiểu yêu thú vẫn luôn đi theo nàng cũng không có mặt, lại nhìn qua, cũng không có nam nhân áo trắng nào đó.
"Ồ, Sở tỷ, lão đại đâu?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ nghi hoặc hỏi.
"Hắn có việc tạm thời rời khỏi." Sở Chước hồi đáp, nghênh đón ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Khúc Sơn Hà.
Nghe nói Phong Chiếu rời khỏi, mọi người hai mặt nhìn nhau, trực giác là có việc, nếu không Phong Chiếu sẽ không nỡ rời khỏi bên người Sở Chước.
Bích Tầm Châu hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Khi nào thì lão đại trở về?" Hỏa Lân cũng hỏi.
"Ừ, quả thật có chút việc, ta cũng không biết." Sở Chước nói đúng sự thật.
Thấy Sở Chước không nói rõ, vì thế mọi người không hỏi nữa, dù sao lấy tính cách của Phong Chiếu, chỉ cần chuyện vừa xong, nhất định sẽ ở thời gian ngắn nhất chạy về, căn bản không cần phải bận tâm.
Khúc Sơn Hà nghe đến đó, trong lòng không khỏi cân nhắc lên, động phủ của hắn tự nhiên do chủ nhân động phủ nắm trong tay, đặc biệt cửa động phủ có cấm chế thủ hộ, hắn còn chưa đưa lệnh phù ra vào cho Sở Chước bọn họ, bởi vậy có thể xác định, lúc Phong Chiếu rời khỏi, khẳng định là không đi con đường bình thường, cho nên chủ nhân hắn đây mới có thể không hề có cảm giác.
Đương nhiên, còn có một nguyên nhân, thực lực của Phong Chiếu đã cao đến có thể không thèm nhìn tới cấm chế hắn bày ở trong động phủ, lặng yên không một tiếng động rời khỏi.
Mặc kệ là loại khả năng nào, đều chứng minh thực lực mạnh mẽ của Phong Chiếu, chỉ sợ ở phía trên Hóa Thần cảnh.
Đối với Phong Chiếu đột nhiên rời khỏi, mọi người sau khi hỏi vài câu, thì không hề đi tìm tòi nghiên cứu nữa, bắt đầu thương lượng đi dạo ở Thiên La Hiệp, nhìn xem có cái gì cần mua.
Khúc Sơn Hà rất vui lòng dẫn đường cho bọn họ, thuận tiện cũng đưa lệnh phù tối hôm qua hắn riêng biệt gấp gáp chế tạo cho bọn họ, có lệnh phù này, không cần chủ nhân cho phép, có thể tự do ra vào động phủ.
"Ta muốn đi mua chút linh thảo, còn có, không biết trong Thiên La Hiệp có nơi nào để luyện đan sư trao đổi không?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ thăm dò.
"Ta cũng muốn đi mua chút tài liệu luyện khí, một ít linh khí của ta cần thăng cấp, vừa vặn thừa nhân cơ hội lần này cùng nhau thăng cấp." Sở Chước cũng nói theo.
"Ta muốn mua chút nguyên liệu nấu ăn tươi mới lại