Trong Luyện Vân Long Đằng, đám người Bích Tầm Châu vốn đang đau khổ chống đỡ thì cảm giác được dao động trong không khí, ngẩng mạnh đầu nhìn phía thiên không bị cành lá rậm rạp của Luyện Vân Long Đằng che lấp.
"Là lão đại!" Hỏa Lân kinh hỉ nói: "Đúng rồi, là hơi thở của lão đại!"
Bích Tầm Châu cũng vui mừng lộ rõ trên nét mặt.
Những người khác không biết người tới là người nào, nhưng uy áp càng đáng sợ hơn người tu luyện Hóa Thần cảnh, làm cho bọn họ hồi hộp trong lòng, sinh không nổi chút lòng phản kháng.
Trong lúc đang mờ mịt, nhìn đến Bích Tầm Châu bọn họ phản ứng, trong lòng liền buông lỏng.
Mặc kệ là ai, chỉ cần không phải kẻ địch là tốt rồi.
Khúc Sơn Hà đối với hơi thở của Phong Chiếu cũng không quen thuộc, nhưng mà biết người tới là Phong Chiếu, thân thể vẫn luôn căng chặt cũng không khỏi lơi lỏng xuống, biết rằng bọn họ rốt cục được cứu rồi.
Chỉ có ánh mắt của nam tu áo bào đỏ thẫm cùng đồng bạn của hắn thâm trầm nhìn bọn họ, không nói gì.
Mà lúc này, Luyện Vân Long Đằng đã vui thích vươn ra một sợi dây mây đi dắt vạt áo pháp bào của Phong Chiếu, tựa như ở trước mắt sống chết đột nhiên gặp được thân nhân, nếu nó là người, phỏng chừng hiện tại đã nhịn không được mà ôm chân Phong Chiếu khóc lóc rồi.
Lần này nó bị người ta ức hiếp rất thảm, chủ nhân không có bản lĩnh giúp nó đánh trở về, lão đại của chủ nhân tuyệt bức có thể báo thù giúp nó.
Phong Chiếu đạp nó một cái, nhíu mi nói: "Chỉ có chút tiền đồ như vậy!"
Tiếp theo hắn đảo mắt qua, rơi xuống vạn pháp đỉnh đứng lặng trên mặt đất cách đó không xa, cảm giác được dấu ấn mình lưu lại trên người Sở Chước, thần sắc chợt tàn bạo, biết tình huống hiện tại của nàng cực kì không tốt, làm sao còn quản được cái khác, chớp mắt liền đi đến trước vạn pháp đỉnh.
Bích Tầm Châu bọn họ cũng đi ra khỏi Luyện Vân Long Đằng.
Đầu tiên thì nhìn đến cự đỉnh cao chừng trăm trượng, tiếp theo lại nhìn đến một cái hố cách cự đỉnh không xa, trong hố nằm một người rách tung toé, chỉ còn dư lại một hơi, định thần nhìn lại, còn không phải là cung chủ Bát Thần Cung vừa rồi còn muốn dùng dị hỏa thiêu chết bọn hắn —— Tôn Trác Đan sao.
Nhìn đến hình dáng thê thảm hiện tại của hắn, mọi người chỉ cảm thấy hả lòng hả dạ.
Nhưng mà bọn họ quan tâm nhất vẫn là vạn pháp đỉnh.
Đám người Bích Tầm Châu và Hỏa Lân, Khúc Sơn Hà chạy nhanh đi qua.
Nam tử áo bào đỏ thẫm thoáng chần chờ, cũng ôm nơi bị Đả Thần Tiên gây thương tích đi qua, tuy rằng còn chưa trao đổi gì với nhau, cũng không biết thân phận của đối phương, nhưng mà trải qua một hồi chiến đấu, biết có cùng chung kẻ địch lẫn nhau, như thế cũng đủ rồi.
Phong Chiếu đứng ở trước vạn pháp đỉnh, cho dù lòng nóng như lửa đốt, hắn cũng không mạo muội hành động.
Khi Bích Tầm Châu bọn họ đi đến, thì nhìn thấy dung mạo hàm chứa sát khí của hắn, khí thế cả người lại lạnh thấu xương, bọn họ vừa tiếp cận, chỉ cảm thấy giống như đặt mình ở trong băng tuyết ngập trời, hơi thở đó cạo vét lên người đau đến thấu xương.
Phong Chiếu đưa tay dán ở trên vạn pháp đỉnh, trầm ngâm xuống, hai tay dán trên vạn pháp đỉnh, cứ như vậy nâng vạn pháp đỉnh lên.
Vạn pháp đỉnh có bao nhiêu nặng thì không người nào biết được, nhưng xem nó đứng vững ở nơi đó, ngay cả người tu luyện Hóa Thần cảnh cũng không có cách nào làm gì nó, thì cũng biết nó không phải có thể khiêng lên dễ dàng được.
Nhưng mà Phong Chiếu lại khiêng nó lên có vẻ như rất đơn giản.
Phong Chiếu khiêng lên, sau đó mở miệng nói: "Chước Chước, là ta, cho ta vào đi."
Trong đỉnh trong lúc nhất thời không tiếng động, giống như lúc trước, mặc kệ Tôn Trác Đan công kích như thế nào, nó vẫn lù lù bất động mà bảo hộ che chở người trong đỉnh.
Phong Chiếu