Cùng Trời Với Thú

Chương 485


trước sau



Bùm bùm bùm...
Tiếng tim đập mạnh mẽ mà có lực vang lên ở trong không gian yên tĩnh đến không một tiếng động, thúc giục ở bên tai, kích động tiếng lòng, toàn bộ thế giới giống như đều đang đứng im ngay lúc này.
Mọi người hoảng sợ nhìn vật như quả tim khổng lồ xa xa treo ở giữa không trung, nó có màu sắc tươi sống, mặt trên chiếm cứ gân xanh mạch lạc thật nhỏ, có thể rõ ràng nhìn thấy dấu vết nhảy lên, hiển nhiên là sống.
Đây là một trái tim còn có thể đập.
Nó treo ngược ở giữa không trung, chung quanh là vô số rễ cây thô to vờn quanh, rễ cây đó hiện ra màu đỏ sậm, nối liền một chỗ cùng trái tim khổng lồ, trong lúc nhất thời thế nhưng khiến người ta phân không rõ đó là rễ cây hay là mạch máu cho trái tim vận chuyển huyết dịch.
Một màn này không thể nghi ngờ là rung động, trong lúc nhất thời, mọi người thế nhưng không thể phản ứng, chỉ có thể nghe tiếng tim đập quy luật đó, dần dần hòa cùng nhịp đập với trái tim của bọn họ, toàn bộ trong không gian, trừ bỏ tiếng tim đập ra, không còn gì khác.
Sở Chước nhìn trái tim tươi sống đó, từ nó còn đập cùng màu sắc đến xem, trái tim này không thể nghi ngờ là còn sống, vô hình trung thậm chí làm cho người ta sinh ra một loại ảo giác bọn họ xông vào trong thân thể sinh linh nào đó.
Nghĩ đến đây, Sở Chước quay đầu nhìn lại, phát hiện quái vật chạy đuổi theo bọn họ một đường này đã không thấy bóng dáng.

Hoặc là nói, nơi này có cái gì đó làm cho chúng nó e ngại, chúng nó không dám tiếp cận, ở sau khi bọn họ xông tới, chúng nó liền thối lui hết.
Thứ làm cho chúng nó sợ hãi, không thể nghi ngờ là trái tim này.
Chung quanh không gian rất là lớn, làm nổi bật nhân loại xông tới với chút rễ cây thô to đan xen, có vẻ phá lệ nhỏ xinh.
Lúc này không người nào nói chuyện, khi bọn họ phản ứng lại, nhìn nhìn lẫn nhau, có thể nhìn thấy kinh hãi cùng cảnh giác trên mặt của nhau, trong lúc nhất thời thế nhưng không biết là đi tới hay là lui về phía sau.


Sở Chước nhấc chân, chậm rãi chuyển qua phía sau một rễ cây cực đại rũ xuống từ đỉnh đầu, nơi đó cùng vách tường hình thành một góc chết, vừa vặn có thể dễ dàng cho người ta trốn đi.
Những người khác cũng đều đi qua theo.
Bọn họ trốn xong, Khúc Sơn Hà bày một cái linh trận ở chung quanh, để ngừa vạn nhất.
Làm xong hết thảy, mọi người trầm mặc như cũ, đều nhìn phía Sở Chước.
Sở Chước: "...!Mọi người cảm thấy, đây là chỗ nào?"
Huyền Ảnh, Bích Tầm Châu cùng Vi Phong yên lặng lắc đầu, Khúc Sơn Hà nói: "Trái tim đó, ta có thể cảm giác được, nó rất là cường đại."
Sở Chước gật đầu, phàm là người nào nhìn đến nó, cũng không thể phủ nhận điểm này, cũng là bởi vì như thế, mới làm cho bọn họ rung động, thậm chí làm cho đám quái vật kinh sợ, khiến chúng nó không dám tiếp cận.
"Nơi này nhất định là địa phương rất quan trọng." Sở Chước phân tích: "Ta vốn còn tưởng rằng, nơi này hẳn là một cái âm mộ, nhưng hiện tại nhìn đến trái tim này, lại có chút không xác định.

Nhưng mà...!tuy rằng trái tim này là sống, nhưng hiện tại hiển nhiên là nó không có ý thức, lúc này chúng ta xem như an toàn."
Nghe được Sở Chước phân tích, mọi người đều đồng ý, nếu trái tim này có ý thức, cũng sẽ không để cho bọn họ xông tới, sau đó cái gì cũng không phát sinh, thậm chí không công kích hoặc đuổi bọn họ đi ra, coi như may mắn.
Lần đầu tiên Vi Phong trải qua loại chuyện này âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Hiện tại tình huống không rõ, Sở Chước nghĩ nghĩ, cùng nhau thả ra Mặc Sĩ Thiên Kỳ, Hỏa Lân cùng Huyễn Ngu, bé rùa trong vạn pháp đỉnh.
Vài người vừa bước ra, nhìn đến hoàn cảnh chung quanh cũng có chút mê mang, đợi khi ngẩng đầu nhìn thấy trái tim khổng lồ còn đang đập trong không gian, đồng dạng kinh hãi đến không nhẹ.
"Sở tỷ, trái tim này thoạt nhìn thật tà ác." Mặc Sĩ Thiên Kỳ sợ hãi nói: "Chúng ta rốt cuộc đi đến chỗ nào vậy?"
Huyễn Ngu cùng bé rùa cũng đồng thời gắt gao dính lên Huyền Ảnh, giống như kiếm một ít cảm giác an toàn ở chỗ của hắn, đối với ấu tể mà nói, bóng ma của loại địa phương này là rất lớn.
Sở Chước không trả lời, nàng vươn tay sờ soạng thân dưới sau rễ cây, đột nhiên nghĩ đến cái gì, dùng kiếm Lôi Đình chém tới rễ cây.
Một tiếng keng vang lên, gan bàn tay hơi hơi run lên, rễ cây chỉ xuất hiện một dấu vết nhợt nhạt, mọi người thấy được mà giật mình, nó cũng quá cứng rắn rồi, kiếm của Sở Chước chính là hơn hẳn bảo khí linh khí, loại trình độ cứng rắn này, không thua kém gì thần mộc.
Thần mộc...
Khúc Sơn Hà sửng sốt, cả kinh nói: "Chẳng lẽ cây kỳ này thực là thần mộc?"
Sở Chước thu hồi kiếm, gật đầu nói: "Quả thật là thần mộc, nhưng mà nó thoạt nhìn đã chết héo, hơn nữa dung hợp cùng một chỗ với trái tim đó."
Nghe xong, một đám người nhất thời không biết là đáng tiếc nhiều hơn, hay là kinh sợ nhiều hơn.

Rất rõ ràng, trái tim đó và thần mộc đã dung hợp vào cùng với nhau, chẳng phân biệt được ta và ngươi, hơn nữa tình cảnh này xem ra, trong quỷ dị lại lộ ra một loại tà ác, giống như tất cả sự sống của thần mộc, đều dùng để cung cấp cho trái tim đó, nếu không làm sao có thể để cho một trái tim còn sống?
"Ồ, mọi người xem này?" Bích Tầm Châu đột nhiên chỉ vào địa phương Sở Chước vừa chém.
Mọi người nhìn qua, chỉ thấy dấu vết nhợt nhạt trên rễ cây thần mộc chỗ bị kiếm Lôi Đình bổ ra đó, thế nhưng chậm rãi thấm ra một cỗ chất lỏng đỏ như máu, bộ dạng đó cũng giống như làn da nhân loại khi bị chút vết thương nhẹ, chậm rãi thấm ra máu như hạt châu, vô cùng quỷ dị.
Một màn này, càng làm cho mọi người tin tưởng vững chắc, gốc thần mộc đã chết héo này quả thật có liên quan với trái tim.

"Chẳng lẽ là lúc trước thứ như mạch máu công kích chúng ta, kỳ thực là rễ của thần mộc đi?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ vẻ mặt quái dị suy đoán, không quá nguyện ý tin tưởng.
Vi Phong mặt đơ như gỗ nói: "Tại hạ cảm thấy, mấy thứ kia càng giống mạch máu hơn."
Khúc Sơn Hà thở dài: "Thì ra nơi này quả thật là có thần mộc, người thả ra tin tức này cũng chưa nói sai, chỉ là không nghĩ tới còn có một trái tim.

Cần dùng thần mộc để cung cấp nuôi dưỡng trái tim...!rốt cuộc là sinh linh gì?"
Trong lúc nhất thời, mọi người đều không nói lời nào.
Sở Chước ngẩng đầu, nhìn về phía rễ cây thần mộc nối liền một chỗ cùng trái tim giữa không trung, nói: "Có lẽ...!là trái tim Thần tộc."
Mọi người sửng sốt, đều nhìn về phía nàng.
Sở Chước ánh mắt trầm tĩnh, vươn tay sờ sờ tiểu yêu thú vẫn luôn an tĩnh ngồi ở trên vai mình, nhẹ giọng nói: "Ta nghĩ, nơi này hẳn là một tòa thần mộ.

A Chiếu, huynh

nói có đúng không?"
Phong Chiếu nhảy xuống từ nàng trên vai, bị nàng theo bản năng vươn tay đón lấy, liền làm ổ ở trong lòng nàng luôn, nói:【Các người rất may mắn, nơi này là địa phương cực an toàn trong toàn bộ mộ địa, đồng thời cũng là địa phương nguy hiểm nhất.】
"Sao lại nói vậy?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ vội vàng hỏi.
Những người khác ánh mắt sáng quắc nhìn hắn.
Vi Phong vẻ mặt mê mang, con tiểu yêu thú này còn biết nói chuyện, hắn rốt cuộc là tiểu yêu thú hay là đại yêu thú?
【Chước Chước đã đoán đúng, nơi đây quả thật là một tòa thần mộ, trái tim đó cũng là Thần tộc lưu lại.】Phong Chiếu liếc mắt nhìn bên ngoài trái tim một cái:【Vị trí hiện tại của các người, là ở dưới thần mộc, nơi này là địa phương Thần tộc dùng để bảo hộ trái tim.】
Mọi người nghe mà ngạc nhiên sửng sốt.
Cho dù sớm có dự cảm, nhưng lúc này nghe được đáp án khẳng định từ hắn, Sở Chước hoảng sợ như cũ, thốt ra: "Thần tộc vì bảo hộ trái tim của hắn, nhất định thiết kế cơ quan trùng điệp ở bên ngoài, chỉ có nơi trái tim sở tại...!là không thể thiết trí thứ khác, bởi vì phải bảo vệ nó, đúng không?"
Phong Chiếu dùng cái đuôi quét quét tay nàng, vô cùng vừa lòng tốc độ phản ứng của tiểu cô nương.
Tuy rằng thích nghĩ nhiều, nhưng mà làm cho hắn ngạc nhiên, mặc kệ hắn nói cái gì, nàng vẫn có thể ghép nối lại rất nhanh, bọn họ quả nhiên là tâm ý tương thông.
Khúc Sơn Hà cùng Bích Tầm Châu như có điều suy nghĩ, những người khác vẻ mặt mê mang nhìn bọn họ, giống như nghe không hiểu gì cả.
Không hiểu liền hỏi, Mặc Sĩ Thiên Kỳ da mặt dày hỏi: "Sở tỷ, ta là người ngốc, không hiểu lắm vì sao nơi của trái tim cũng là an toàn nhất? Vì sao?"
Sở Chước cũng không thừa nước đục thả câu, nhẹ giọng nói: "Bởi vì chủ nhân trái tim muốn sống lại, muốn duy trì trái tim tươi sống, không thể thiết kế xuống bất luận cái gì sẽ ảnh hưởng đến trái tim sinh trưởng ở đây."
"A!"
Lại là một trận giật mình, ánh mắt trừng đến thật to, mà lần Vi Phong đầu tiên tiếp xúc những thứ này thì hoàn toàn mê mang, cái gì Thần tộc? Thần tộc ở đâu ra?
Sở Chước vuốt lưng tiểu yêu thú, trái tim kịch liệt nhảy lên chậm rãi khôi phục trấn định.

Tuy rằng rốt cục biết được chân tướng của âm mộ, cũng làm cho nàng đã bị trùng kích rất lớn, nhưng còn có một vài thứ không thể hiểu rõ.

"Nếu nơi này là một thần mộ, vậy người lộ ra tin tức thần mộc là ai, giết chết người tu luyện chôn ở dưới cỏ nhung màu vàng là ai? Chủ nhân thần mộ còn có ý thức hay không...!Còn có, địa phương đầu tiên chúng ta vào lúc trước, thật là do chủ nhân thần mộ chủ động mở ra thông đạo sao?"
Sở Chước liên tiếp quăng vấn đề ra, mọi người là vẻ mặt mê mang như cũ.
"Nhất định là hậu duệ của những Thần tộc đó làm!" Hỏa Lân nói, những người khác đều gật đầu tán thành.
"Những thi thể chôn ở dưới cỏ nhung màu vàng, hẳn là thần mộ làm, còn chủ nhân thần mộ có ý thức hay không, bây giờ còn không thể xác định." Khúc Sơn Hà nói.

"Còn sẽ mở ra thông đạo cho chúng ta ..." Sở Chước chần chờ nói: "Có lẽ có liên quan với đám cỏ nhung màu vàng."
Suy nghĩ của nàng hoạt động quá nhanh, một đám người lại mê mang rồi.
Ngay tại khi Sở Chước trầm tư suy nghĩ cỏ nhung màu vàng và thần mộ rốt cuộc là có quan hệ gì, Phong Chiếu không đành lòng nhìn nàng lại tiếp tục khổ sở suy nghĩ, vươn móng vuốt ra, đặt đệm thịt mềm mại ở trên mu bàn tay của nàng, nói:【Cỏ nhung màu vàng quả thật có liên quan cùng chủ nhân thần mộ, nó là vật sống phụ thuộc vào thi thể thần.


Sở Chước đầu tiên là sửng sốt, sau đó giật mình trừng to mắt, nháy mắt thì hiểu rõ ý tứ của hắn: "Huynh là nói...!cái mộ này, kỳ thực là thân thể Thần tộc lưu lại?"
Phong Chiếu gật đầu:【Đúng vậy, từ liệt cốc đến địa khu sơn mạch, đều là nơi chôn cốt của Thần tộc, Thần tộc đó lấy thi cốt làm mộ, sau khi trải qua vô số năm tháng, trên thi cốt hình thành một mảnh núi rừng.

Cỏ nhung màu vàng ở thời kì thượng cổ, còn có một cái tên, là Thần Anh thảo, nó chỉ có thể dựa vào xương cốt của thần mà sinh sống, vì xương cốt của thần mà chết.】
Chân tướng này quá mức kinh người, thế cho nên một đám người thật lâu đều không thể lên tiếng.
Bọn họ thật vất vả tiêu hóa xong tin tức Phong Chiếu cung cấp, nhịn không được lại nhìn về phía trái tim giữa không trung, chậm rãi hiểu rõ ý đồ của việc người chủ sự phía sau màn bày ra ở Thiểm Kim Lâm.
Ý đồ làm sống lại một Thần tộc thượng cổ, dã tâm này cũng thật lớn.
Nhưng nếu thật sự để cho bọn chúng thành công, đối với nhân tộc, thậm chí toàn bộ Đại Hoang giới mà nói thì tai nạn đều là khổng lồ.
Phong Chiếu hừ một tiếng:【Chẳng qua là một trái tim thôi, sợ cái gì? Các người cũng đều đã đến đến nơi đây, chứng minh các người may mắn hơn những người khác, giết chết là xong.】
Cho nên hắn mới nói bọn họ may mắn, những người khác thì cơ cơ cực cực bị dụ dỗ tới nơi này rồi, dọc theo đường đi đạp núi xác biển máu, hiến tế sinh mệnh vì sống lại trái tim này, mà bọn họ lại từ vị trí chính cung thần mộ đi tới, tuy rằng cũng đã trải qua một ít đau khổ, nhưng so với những người khác thì tốt hơn nhiều.
Nghe được Phong Chiếu phân tích, Sở Chước bọn họ quay đầu liếc mắt nhìn Mặc Sĩ Thiên Kỳ ngốc nghếch một cái, đều tiến lên vỗ vỗ bờ vai của hắn.
Thật may là có vị Tầm Bảo Thử hình người này, tuy rằng không thể tìm được bảo vật gì, nhưng cũng may mắn hơn những người khác nhiều..



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện