Sống chết trước mắt, một đám người bật nhảy cực nhanh.
Bởi vì phía sau nổ mạnh lan tràn, đỉnh đầu không ngừng có các loại chướng ngại vật rơi xuống, đập đến trên người sinh ra đau đớn, nhưng lúc này bọn họ đã ở trong đó, bản thân không có phương pháp, cũng chỉ có thể nhẫn nại.
Vi Phong có chút lo lắng người tu luyện ở lại thần mộc bên kia, tuy rằng giữa bọn họ đều không phải là một môn phái, lại cùng thuộc về người tu luyện Phạm Tiên Vực, vả lại đều là cao thủ Thánh Đế cảnh các thế lực, tổn thất một ai thì đối với Phạm Tiên Vực mà nói đều rất đau lòng.
Chỉ là có lo lắng đi nữa, thì loại tình huống này, hắn cũng không tiện mở miệng nói cái gì.
So với những người tu luyện Thánh Đế cảnh đó, trong đám bọn họ còn có Nhân Hoàng cảnh cùng Tinh Linh cảnh, càng làm cho người khác quan tâm.
Sở Chước theo sát sau tỷ của nàng, một bên tránh đi thứ từ đỉnh đầu nện xuống, vừa hỏi: "Đại tỷ, Vũ Bá thúc có một mình thì không thành vấn đề chứ?"
Sở Thanh Sương chưa đổi thần sắc, thanh âm lại mang theo hàn ý vô hạn: "Tỷ không biết, nhưng mà chỉ cần nguyên thần trấn ở dưới thần mộ không ra ngoài, thì Vũ Bá thúc hẳn là không có việc gì."
Cho nên, mấu chốt vẫn là nguyên thần của chủ nhân thần mộ, chỉ cần nó tiếp tục bị trấn ở dưới thần mộ, không bị thả ra, thì tự nhiên sẽ không sao.
Tuy rằng lo lắng, nhưng bọn họ cũng không có biện pháp, người tu luyện Hóa Thần cảnh không là bọn họ có thể đối phó, có thể may mắn trốn đi đã rất không tệ.
Thần mộ tựa như một cái thế giới mục rữa kề cận hủy diệt, người phàm lúc này trừ bỏ trốn ra, thì không còn phương pháp nào.
Bọn họ không ngừng đi về phía trước ở trong thông đạo đang sụp xuống, cùng đuổi theo thời gian, vì liều mạng có được một sợi sinh cơ.
Đám người Sở Thanh Sương lao đi ở trong thông đạo thần mộ, cước bộ không ngừng, mỗi khi đi đến đường chi nhánh mở rộng, chỉ cần liếc mắt nhìn một cái, liền đi vào một con đường, Sở Chước nhìn ở trong mắt, hiểu rõ bọn họ biết phương hướng đi ra ngoài thần mộ.
Sở Chước nghĩ đến địa phương bọn họ đi vào, bởi vì là phương hướng chính cung, khoảng cách cũng gần giải đất trung tâm thần mộ nhất, đều có một lực lượng thần bí liên lụy, muốn đi ra ngoài rất khó, có thể nói là có vào không có ra, đường từ lúc bọn họ tiến vào, cũng đã biến mất.
Cho nên đi theo tỷ của nàng là chính xác.
Còn nàng niết phù không gian ở trong tay, vốn định nếu như có gì ngoài ý muốn, thì trực tiếp dùng khô phù ng gian chạy ra thần mộ, thẳng đến khi phía trước xuất hiện một con đường có ánh sáng như ẩn như hiện, Sở Chước đều không có cơ hội sử dụng phù không gian.
"Mau, nơi đó là lối ra." Thanh âm của Sở Thanh Sương thêm vài phần ý mừng.
Một đám người chạy nhanh đi qua.
Thông đạo thần mộ sau lưng bọn họ sụp đổ, từng hòn đá lớn rơi đập xuống, còn kèm theo xương cốt màu vàng vỡ vụn, Sở Chước đưa tay lấy được một khối xương gãy màu vàng, phát hiện trên xương vỡ có dấu vết loang lổ, mặt trên tràn đầy lực lượng cường đại đang lưu lạc, lập tức sẽ biến thành một đống vật chất xương cốt phổ thông không có bất luận lực lượng gì.
Đây là thần cốt.
Chủ nhân thần mộ lấy thi cốt làm mộ, sau khi mất đi trái tim là quan trọng nhất, lực lượng thần mộ bắt đầu giảm xuống, lưu lại thần cốt mặc dù vẫn còn giữ lực lượng Thần tộc thượng cổ, cũng đang chậm rãi tán loạn, thần mộ sụp xuống chính là một chứng minh.
Sở Chước đã lập tức liên hệ hiểu rõ của nó, tùy tay vứt bỏ thần cốt, vùi đầu đi theo mọi người cùng nhau chạy đi.
Khi không khí mới mẻ ập vào mặt, phía sau vang lên tiếng sụp đổ ầm ầm.
Mọi người bất chấp cái khác, lao tới địa phương có địa thế thấp, lúc này nếu như quay đầu, thì có thể nhìn thấy sơn mạch cao ngất phía sau đang sụp đổ từng tấc từng tấc, biến thành bột mịn biến mất, giống như tình cảnh tận thế, làm cho lòng người ta sinh ra rung động.
Núi rừng hóa thành khói bụi đầy trời điên cuồng mà đuổi theo đánh tới phía sau bọn họ.
Bọn họ vẫn luôn chưa từng dừng lại, vùi đầu bay đi phía trước, thẳng đến khi Sở Chước bọn họ nhìn thấy liệt cốc quen thuộc kia, Thần Anh thảo màu vàng dưới liệt cốc đang lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được biến thành màu vàng nhạt, rồi dần dần héo rũ, chết đi thành đàn, từ một mảnh màu vàng sáng lạn hóa thành màu xám trắng, giống như một sợi tơ màu xám trắng.
Thần mộ sụp đổ, thần cốt mất đi lực lượng, Thần Anh thảo sống dựa vào thần cốt mất đi dinh dưỡng, rốt cục không thể lại bày ra lực sinh mệnh cùng lực sinh trưởng tràn đầy của nó, bắt đầu biến thành cỏ khô yếu ớt.
Một đám người dừng lại ở trước liệt cốc.
Bọn họ quay đầu nhìn về phía ban đầu, mặt đất xuống hãm, toàn bộ thế giới giống như trải qua một hồi tai nạn, sơn mạch bị san bằng, rừng rậm biến mất, chỉ còn lại có một cái hố sâu khổng lồ nhìn không tới cuối cùng.
Chỗ sâu trong Thiểm Kim Lâm biến đổi lớn, cũng kinh động yêu thú trong rừng gào thét đào vong, bỏ chạy tới chung quanh.
Một đám người trầm mặc nhìn mặt đất biến thành hố sâu, bọn họ biết, cái này chính là thần mộ.
Ở khi khói bụi biến mất, xa xa lại lao đến một đám người, rõ ràng là đám người Vân Nhụy tiên tử lúc trước ở lại chỗ thần mộc, nhìn thấy bọn họ bình an trốn ra, đám người Vi Phong nhẹ nhàng thở ra trong lòng.
Nhìn thấy một đám người đứng ở trước liệt cốc, những người đó cất bước bay qua.
"Sở cung chủ!"
Đám người Vân Nhụy tiên tử nhìn thấy người Tuyết Thần Cung bình an trốn ra, cũng rất kinh ngạc, đều đến chào hỏi Sở Thanh Sương cùng người Tuyết Thần Cung, tiếp theo ánh mắt chuyển tới trên người đám người Sở Chước.
"Sở cô nương!" Vân Nhụy tiên tử vui vẻ nói: "Cô cũng bình an ra rồi, thật tốt quá."
Sở Chước mỉm cười với nàng, nói: "Chư vị tiền bối cũng bình an bước ra, chúng ta cũng yên tâm rồi."
Vân Nhụy tiên tử thân thiết dắt Thất Âm tiên tử đi tới, nhìn nhìn Sở Thanh Sương, đột nhiên nói: "Sở cô nương cùng Sở cung chủ chẳng lẽ là quen biết? Các ngươi..."
"Không biết." Sở Thanh Sương lạnh lùng: "Chúng ta chỉ là cùng họ, lúc trước gặp được ở trong mộ, liền đi ra cùng với nhau."
Sở Chước: "...!..." Ừm, bảo trì mỉm cười là tốt rồi.
Nghe được Sở Thanh Sương nói, người Phạm Tiên Vực vẫn chưa hoài nghi, rất nhanh đã dời tầm mắt đi.
Bọn họ quay đầu nhìn về phía thần mộ đã sụp xuống, người tu luyện Phạm Tiên Vực thấp giọng trao đổi.
"Sở cung chủ, lúc trước mọi người chính là gặp được tôn giả Hóa Thần cảnh trong tà mộ đó?" Một người hỏi.
Những người khác cũng nhìn qua đây, khi hơi thở người tu luyện Hóa Thần cảnh chủ mưu phía sau màn đột nhiên xuất hiện, tất cả mọi người trong thần mộ đều cảm giác được.
Bởi vì bọn họ hiểu biết đối với thần mộ chẳng qua chỉ là phần nổi ở mặt ngoài, cho nên cũng không thể xác định người Tuyết Thần Cung trải qua cái gì, biết vì sao thần mộ sụp đổ hay không.
Sở Thanh Sương thần sắc lạnh lùng, nói: "Ừ, quả thật là gặp được, nhưng mà coi như là chúng ta may mắn, trưởng lão Vũ Bá của chúng ta kịp lúc chạy tới, ngăn người nọ lại, để cho chúng ta chạy trốn trước."
Nghe nói như thế, người tu luyện Phạm Tiên Vực nháy mắt liền nghĩ đến Tuyết Thần Cung còn có một vị trưởng lão Hóa Thần cảnh tọa trấn, mặc dù vẫn luôn chưa từng lộ diện, nhưng mà bởi vì có vị trưởng lão Hóa Thần cảnh kia ở, khiến cho mọi người không dám coi khinh Tuyết Thần Cung.
"Thật sự là quá tốt!"
Như thế, cũng làm cho người của Phạm Tiên Vực cho rằng, tà mộ sẽ đột nhiên sụp đổ, hẳn là do hai trưởng lão Hóa Thần cảnh đánh nhau gây ra.
Sở Thanh Sương vẫn luôn lạnh lùng, không