Khi hai tỷ muội rời khỏi không gian giới tử, đều cân nhắc khác thường.
Các nàng không nghĩ tới nguyên nhân người nọ giữ lại nguyên thần của thân thể nguyên chủ nhân sẽ đơn giản như thế, đơn giản đến làm cho các nàng đều có chút ngoài ý muốn cùng kinh ngạc.
Người bị hậu duệ Thần tộc đoạt xá là Vân Tung của Bích Vân thế gia, thân phận còn ở phía trên Vân Nhụy tiên tử, xuất thân chính hệ Bích Vân thế gia, Vân Nhụy tiên tử phải gọi hắn một tiếng là thế thúc.
Mà hậu duệ Thần tộc đoạt xá ban đầu lấy thân phận bạn tốt để tiếp cận Vân Tung, sau cùng ở mấy trăm năm tương giao, và khi trở thành giao tình tâm đầu ý hợp, nguyên nhân hắn lựa chọn Vân Tung để đoạt xá, cũng là bởi vì Vân Tung là chính hệ Bích Vân thế gia, được Bích Vân thế gia coi trọng, tiếp xúc đến rất nhiều bí mật mà người tu luyện phổ thông không thể tiếp xúc được, càng dễ dàng làm việc.
Vân Tung là một người tư chất tung hoành, cũng không lấy cái này làm kiêu ngạo, mà khiêm tốn có lễ, là quý công tử có tiếng ở Phạm Tiên Vực, không biết có bao nhiêu tiên tử thầm thương trộm nhớ.
Hắn đối với bằng hữu cực kì chân thành, làm người hào sảng, có thể vì bằng hữu mà vào sinh ra tử, là người tốt hiếm có trong giới tu luyện.
Khi hậu duệ Thần tộc đoạt xá của Vân Tung, rốt cuộc không đành lòng nhìn hắn hồn phi phách tán, cuối cùng thế nhưng lưu lại nguyên thần của Vân Tung.
"Hắn chẳng qua là một người quá tốt, lưu lại thì có làm sao? Các ngươi muốn giết cứ giết, trả lại thân thể cho hắn là được." Người đoạt xá Vân Tung biểu cảm trào phúng nói.
Chết đã đến nơi, hắn vẫn coi thường lòng nhân ái của Bách tộc như cũ, cũng không thèm làm ra vẻ nhân tộc dối trá.
Nhưng mà cho dù là phẩm tính như vậy, lại làm cho hắn ở khi đoạt xá của Vân Tung, không hiểu sao lại buông tha nguyên thần của Vân Tung, thậm chí ở trước khi chết, cũng muốn trả thân thể lại cho Vân Tung.
Cho dù vẻ mặt hắn là coi thường, không cho là đúng, lại chưa phát giác mình đoạt xá thân thể bọn họ làm việc như thế thì có cái gì không đúng.
Sở Chước lần đầu tiên phát hiện mình cũng không hiểu đám Thần tộc đó.
Trầm mặc qua đi, Sở Thanh Sương nói: "Tỷ chưa từng gặp qua Vân Tung, nghe qua kỳ danh, nhưng mà hắn đã chừng trăm năm không xuất hiện ở trước mặt người khác, thì ra là thế."
Trong nhân tộc cũng có người ưu tú xuất chúng đến khiến cho người ta tin phục, Vân Tung như thế, Kính Trạch Quân cũng là như thế, sức quyến rũ nhân cách như vậy, mới có thể làm cho người ta đau lòng thấy bọn họ ngã xuống ở trên đường tu luyện, không đành lòng nhìn họ chết non.
Sở Chước liếc nhìn nàng ấy một cái, biết làm cung chủ Tuyết Thần Cung, nàng ấy làm việc gì đều có chủ trương, cũng không nói cái gì.
Khi trở lại phòng ngủ nghỉ ngơi, Phong Chiếu biến thành hình người ngồi ở trên ghế bên cửa sổ, thản nhiên nói: "Nhân tộc có tốt có xấu, Thần tộc cũng giống vậy, không cần như thế."
Sở Chước gật gật đầu, nàng hiển nhiên hiểu rõ đạo lý này, chỉ là so với lòng người phức tạp, tính cách Thần tộc thượng cổ cường đại càng lạnh nhạt vô tình hơn, mới hiện ra mặt lãnh khốc này.
Hiện tại những hậu duệ Thần tộc đó, đã sớm không còn cường đại như Thần tộc thượng cổ, vì phục hưng Thần tộc thượng cổ mà bôn tẩu khắp nơi, có thể làm ra một ít lựa chọn khó hiểu, cũng chẳng có gì lạ.
Mặc kệ như thế nào, hậu nhân Bách tộc và hậu duệ Thần tộc đã là cục diện không chết không ngừng, nghĩ nhiều cũng vô ích.
Bọn họ lưu lại bên ngoài thời gian mấy ngày, có lẽ là đã xử lý việc thần mộ lần này gần như xong xuôi, Sở Thanh Sương liền dẫn bọn họ về Tuyết Thần Cung.
Sở Thanh Sương lén nói ra với Sở Chước, bởi vì lần này đệ tử Tuyết Thần Cung tử vong cũng không nhiều, tình huống rõ ràng tốt hơn thế lực khác, cho nên mới ở bên ngoài lâu chút thời gian, bí mật liên hệ nói chuyện cùng một ít thế lực về sự việc này.
Tuyết Thần Cung rốt cuộc không có cường đại đến có thể chống đỡ cùng với bốn thế lực cao nhất Bích Hà Minh Thiên, ít nhiều cũng có ý né tránh, liền lén lộ ra một ít tin tức cho bọn hắn, coi như là để cho vài người cầm quyền Bích Hà Minh Thiên có gốc ngọn trong lòng.
Nhân việc Vân Tung bị đoạt xá, nàng hoài nghi thế lực khác tất nhiên cũng có đệ tử ưu tú bị đoạt xá, việc này còn phải để cho bọn họ tự mình đi tra xét, nàng chỉ tố cáo việc này, coi như là có lòng kết giao, bán cho bọn họ một cái thân thiện.
Sở Chước nghe xong Sở Thanh Sương làm những chuyện như vậy mấy ngày nay, phát hiện vị đại tỷ này tuy rằng nhìn thì có vẻ không ăn khói lửa nhân gian, nhưng xử lý tới những tục sự này, thì thủ đoạn rất lưu loát, không cần mình phải lo lắng, khiến cho thế lực cao nhất Phạm Tiên Vực âm thầm chăm chú nhìn Thần Giáng Điện, ít nhiều cũng giảm một ít phiền toái cho bọn họ.
Biết nàng cũng rất biết gây sự, Sở Chước đề cử Khúc Sơn Hà qua đó, để cho nàng dùng Khúc Sơn Hà.
Sở Chước thăm dò qua ý kiến của Khúc Sơn Hà, chờ bọn hắn trở lại Tuyết Linh đảo, Khúc Sơn Hà sẽ chính thức gia nhập Tuyết Thần Cung, lấy thân phận khách khanh, trở thành một thành viên của Tuyết Thần Cung.
(khách khanh: thời xưa dùng để chỉ những người ở các nước chư hầu làm quan ở bản quốc)
Một tháng sau, bọn họ trở lại sơn cốc trên Tuyết Linh đảo.
Sở Thanh Giáng nghe được tiếng Bạch Đồng kêu, vội mang theo vài hậu nhân Bách tộc từ trong sơn cốc lướt ra, liền nhìn thấy một đám người từ trên lưng Bạch Đồng nhảy xuống.
Hắn vừa mừng vừa sợ, nói: "Đại tỷ, A Chước, mọi người đã trở lại, cũng không có việc gì chứ?" Nói xong, ánh mắt xuyên qua mọi người, sâu sắc phát hiện thiếu vài đệ tử Thần Tuyết Cung, thần sắc không khỏi hơi âm u.
Những người khác cũng đều tới đây, quan tâm thăm hỏi.
Sở Thanh Sương nhất nhất trả lời, thần sắc không thay đổi, trấn an xong mọi người, liền mang đệ tử Tuyết Thần Cung quay về Tuyết Thần Cung, cũng cùng kêu Sở Thanh Giáng đi theo.
Sở Chước bọn họ quay lại nhà gỗ chỗ sườn núi trong sơn cốc nghỉ ngơi.
Trong Tuyết Thần Cung, hai tỷ đệ trao đổi xong lữ hành thần mộ lần này, Sở Thanh Giáng nghĩ mà sợ không thôi.
"Vũ Bá thúc đã trở lại ở hơn nửa tháng trước, thúc ấy bị thương, sau khi trở về liền bế quan." Sở Thanh Giáng liếm liếm khóe miệng: "Vũ Bá thúc nói, lúc ấy cứu thúc là một cường giả Thần Hoàng cảnh mặc áo bào màu trắng, giữa trán có hiện lên một luồng hỏa diễm, hắn..."
Sở Thanh Sương dùng ánh mắt như điện nhìn hắn: "Có phải đệ biết vị tiền bối này hay không?"
Sở Thanh Giáng chịu không nổi trưởng tỷ chăm chú nhìn vào, cúi đầu, trề môi: "Đệ, đệ cảm thấy, hắn hẳn là bạn cùng tu của A Chước, chính là, chính là..."
"Chính là cái gì?"
Sở Thanh Giáng nhắm mắt lại, lớn tiếng nói: "Chính là Bạch Ly Vực Chủ!"
Sở Thanh Sương: "...!..."
Cung điện Tuyết Thần Cung trong lúc nhất thời im lặng như tờ, chỉ có tiếng gió tuyết rít gào bên ngoài.
Sở Thanh Giáng có chút bất an, nhón mũi chân lếch qua, nâng dũng khí ngẩng đầu lên, liền chống lại ánh mắt lạnh như băng của trưởng tỷ, so với băng tuyết bên ngoài