Phong Chiếu vẻ mặt vô tội nhìn mọi người, cảm thấy chuyện này thực sự chả sao cả.
"Đều là chuyện một ngàn năm trước rồi, làm sao sẽ nhớ lâu như vậy chứ? Huống hồ lúc ấy bởi vì đang chiến đấu, ở trong chiến đấu bị thương hoặc thân thể bị tổn hại chút gì đó, không phải là chuyện rất bình thường sao?" Con thần thú nào đó nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Chu Yếm và Kim Ô gật đầu theo, cảm thấy lão đại bọn họ nói đúng, khi chiến đấu phát sinh cái gì ngoài ý muốn, ai có thể nói rõ ràng đây? Nếu phải tính toán chi li như thế, vậy thì lúc ấy đừng có đánh, nhanh chóng chạy đi không phải là xong rồi sao? Biết rõ lão đại bọn họ mà đánh lên, thì tựa như con thú điên, khụ, cũng sẽ không hạ thủ lưu tình.
Trường Thừa tự nhiên cũng hiểu được lão đại nói đúng, nhưng mà...
"Sau đó lão đại huynh lại cào một móng vuốt ở trên cái đầu bóng lưỡng của nàng ta, móng vuốt đó cào cũng thật sâu, thiếu chút nữa mở gáo của người ta, nghe nói chổ bị cào đến bây giờ cũng chưa mọc tóc được." Trường Thừa lại nói.
Nhất thời, tất cả mọi người không còn lời nào để nói.
Thù này quả thật kết lớn rồi.
Cho dù là trong chiến đấu, phát sinh cái gì ngoài ý muốn thì đương nhiên rồi, cũng biết là một chuyện, trong lòng mang thù lại là một chuyện.
Không cần cầu cạnh đến trên đầu người ta thì cũng không sao, nếu như có chuyện cần cầu cạnh, có lẽ đệ nhất mỹ nữ Đại Hoang nhớ kỹ thù này quả thật sẽ không luyện đan cho bọn hắn.
Sở Chước thở dài trong lòng.
Phong Chiếu bưng cái giá, hờ hững nói: "Không có việc gì, cùng lắm thì tìm chút linh đan diệu dược cho nàng ta mọc tóc là được."
Chu Yếm liếc mắt dò xét lão đại bọn họ một cái, hỏi: "Lão đại, nếu nàng ta yêu cầu huynh cũng đốt trụi sạch lông của mình, mới bằng lòng luyện đan cho Sở cô nương thì sao?"
Sắc mặt Phong Chiếu cứng ngắc lại, sau đó trừng mắt lạnh lẽo: "Cùng lắm thì lại đánh một trận!"
Ngàn năm trước là bại tướng dưới tay, hiện tại vẫn sẽ là như vậy, cùng lắm thì lại đốt trụi mái tóc nàng ta một lần nữa.
Trường Thừa không khách khí cười to, nói: "Lão đại, đốt trụi thì đốt trụi, tin tưởng cho dù cả người huynh trụi lũi, trở thành thú không lông, đại tẩu cũng không ghét bỏ huynh."
Mọi người rơi tầm mắt xuống trên người Sở Chước.
Sở Chước nhìn đầu tóc dài đen nhánh oánh nhuận của Phong Chiếu, làm nổi bật lên khuôn mặt của hắn, thân khí thế đó, phá lệ nam thần, lại nhớ tới khi hắn hóa thành mãnh thú là một thân bóng nhoáng oánh nhuận, nếu như thiêu rụi, thật đúng là đáng tiếc.
Còn xấu hay không xấu...!Không có việc gì, hình người đẹp trai, cho dù đầu bóng lưỡng cũng là đẹp trai.
Nhưng nếu là khi biến thành hình thú...!thú trụi lông có vẻ nhìn không đẹp lắm.
Sở Chước trầm mặc làm cho Phong Chiếu nháy mắt bùng nổ, tức giận nói: "Sao mi không đốt trụi lông của mình trước đi? Đến đây, lão đại giúp đốt giúp mi." Đầu ngón tay bắn ra một ngọn thần hỏa trong cháy mạnh còn hỗn loạn màu tím, phát ra một cỗ oai uy tịch diệt, nhiệt độ của toàn bộ động phủ đột nhiên cao lên.
Trường Thừa xoay người bỏ chạy.
Phong Chiếu cười dữ tợn một tiếng, một phen kéo lấy hắn, xé mở không gian, đã quăng hắn đi vào, người cũng đi vào theo.
Sau khi hai người biến mất, một người hai thú trong động phủ mắt to trừng mắt nhỏ, không khí vi diệu.
Xem ra lần này Trường Thừa quả thật chọc giận lão đại, sao có thể ở trước mặt đại tẩu mà kêu hắn đốt trụi lông của mình chứ? Đáng đời!
Kim Ô và Chu Yếm quyết định không đi xen vào việc này, đứng dậy cáo từ Sở Chước, còn một chuyện Yêu Nguyên đan, tuy rằng bọn họ cũng muốn hỗ trợ, chính là lực bất tòng tâm.
Nhưng mà Kim Ô vẫn nói: "Sở cô nương yên tâm đi, ta sẽ truyền lời cho đệ tử Bạch Ly Sơn, để cho bọn họ khi ra ngoài kinh nghiệm từng trải, nếu như có cơ hội, hỗ trợ nhìn xem có thể tìm được luyện đan sư luyện chế Yêu Nguyên đan hay không."
Sở Chước cảm kích nói: "Như thế liền đa tạ Kim Ô cô nương."
Kim Ô hào sảng lắc tay, lập tức rời khỏi.
Bọn họ rời khỏi không lâu, Bích Tầm Châu đi tới, nhìn nhìn vào trong động phủ, hỏi: "Lão đại bọn họ đâu?"
"Đi rồi."
Bích Tầm Châu ngồi vào trước bàn đá, nhìn vài chén trà trên bàn còn ấm nóng chưa tiêu tán, đi thẳng vào vấn đề nói: "Chủ nhân, có phải cô muốn tìm Yêu Nguyên đan cho ta hay không?"
Sở Chước nhìn về phía hắn, ánh mắt Bích Tầm Châu thẳng tắp nhìn lại, không có chút tránh lui.
Sau một lúc lâu, Sở Chước vâng một tiếng, nói quyết định của chính mình cho hắn, còn có chuyện lúc trước Trường Thừa lộ ra.
Bích Tầm Châu nghe xong, trầm mặc hồi lâu, mới nói: "Chủ nhân, cô không cần như thế, ta hiện tại là Tinh Linh cảnh, tuổi thọ còn có hơn ngàn năm, tin tưởng trong thời gian ngàn năm này, đủ để cho A Kỳ trưởng thành, luyện chế Yêu Nguyên đan cho ta, không cần để cho lão đại vì ta mà ủy khuất bản thân..."
Yêu thú cũng có tôn nghiêm kiêu ngạo thuộc về của mình.
Hắn không thể chịu đựng được Phong Chiếu vì Yêu Nguyên đan, mà làm cho người ta đốt sạch bộ lông của mình.
Đương nhiên, hắn biết Phong Chiếu như thế cũng không phải vì chính mình, mà là không đành lòng làm cho Sở Chước thất vọng, cho nên không đến lúc tất yếu, khả năng thật sự nguyện ý ủy khuất chính mình.
Làm một tùy tùng, niềm kiêu ngạo của hắn không cho phép vì Yêu Nguyên đan mà hi sinh tôn kính lão đại nên có được, vậy không bằng hắn vẫn luôn ngưng lại ở Tinh Linh cảnh.
Sở Chước làm sao không nhìn ra được hắn quyết tâm, nói: "Chỉ là mới nói như vậy, còn chưa quyết định đâu.
Có lẽ còn có luyện đan sư khác có thể luyện, Đại Hoang giới luyện đan sư cấp mười hai, không chỉ có một người là vực chủ Thương Lam Vực, có lẽ những người khác cũng có thể luyện."
tTrên khuôn mặt sương lạnh của Bích Tầm Châu lộ ra cười khổ: "Nhưng chỉ có Thương Lam Vực Chủ có được tu vi Thần Hoàng cảnh, có thể cam đoan luyện ra Yêu Nguyên đan."
Đại Hoang giới quả thật có vài luyện đan sư cấp mười hai, nhưng luyện đan sư cấp bậc thì cũng đủ đó, nhưng không có tu vi tương ứng, không giống như Thương Lam Vực Chủ, tu vi Thần Hoàng cảnh, có thể làm cho nàng ở khi luyện đan, có được linh lực cũng đủ thành đan, tỉ lệ thất bại tương đối ít đi một chút.
Sở Chước nhất thời trầm mặc.
Bích Tầm Châu đứng lên, hiếm khi nở nụ cười với nàng, nói: "Chủ nhân, việc này cứ như thế thôi, nếu luyện đan sư khác nguyện ý, thì tìm bọn họ, không muốn thì thôi, không cần lo cho ta như thế."
Sở Chước không đáp ứng, cũng không phản đối.
Đợi đến khi Phong Chiếu xé mở không gian tới đây một lần nữa, Sở Chước đánh giá hắn, áo trắng mới tinh như cũ, hỏi: "Trường Thừa đại nhân không sao chứ?"
"Không có việc gì, có thể có chuyện gì chứ?"
Phong Chiếu lơ đễnh nói, rồi ngồi vào bên cạnh nàng, khi bưng trà đã lạnh lên muốn uống, bị Sở Chước vươn tay ngăn lại, dùng nước linh tuyền pha nước trà nóng cho hắn một lần nữa.
Trong lòng hắn vui rạo rực, cũng hiện rõ lên trên mặt, dáng vẻ