Mặc Sĩ Thiên Kỳ mê mang nhìn nàng, hiển nhiên đối với cái gọi là vận khí của mình, cũng không nhận thức khắc sâu, hắn chỉ biết rõ chuyện may mắn nhất đời này của mình, đại khái chính là gặp được Sở Chước bọn họ.
Trong chốc lát sau, chỉ thấy Hỏa Lân xuất hiện trong khí độc, trong tay nàng còn mang theo một người.
Người bị Hỏa Lân mang theo lúc này mặt mũi bầm dập, bị trói gô lại, bộ dạng cực kì đáng thương.
Nhưng mà vẫn có thể từ trong ngũ quan xấu xí cùng thân thể gầy gò đó có thể thấy được thân phận của hắn, đúng là tà tu trốn tránh ở Cửu U Minh.
Tu vi của tà tu này cũng không cao, chỉ có Tinh Linh cảnh hậu kỳ, hoàn toàn không phải là đối thủ của Hỏa Lân.
"Ngươi, các ngươi là ai?!" Tà tu ngoài mạnh trong yếu nói: "Còn không mau thả ta ra, nếu để cho vương của ta phát hiện các ngươi, các ngươi nhất định đều không sống được!"
Hỏa Lân đánh qua một quyền: "Thành thật chút đi."
Tà tu vừa tức vừa giận, hai mắt phun hỏa, nếu không phải lúc này bị trói, khả năng đã phẫn hận muốn làm thịt bọn họ.
Sở Chước đánh giá hắn: "Vương mà ngươi nói, chẳng lẽ là Âm Thi Vương từ Thanh Lâm Vực trốn tới?"
Tà tu đó giật mình trừng to mắt, về sau nghĩ đến cái gì, nói: "Các ngươi chính là đám linh tu Thanh Lâm Vực kia?" Sau đó cười lạnh một tiếng, coi thường nói: "Vương ta đang chuẩn bị tiến quân Thanh Lâm Vực, báo thù ngày đó các ngươi hủy thân bất tử của ngài, không nghĩ tới các ngươi lại tự mình đưa tới cửa."
Hỏa Lân lại béo đánh một quyền: "Nói chuyện cho cẩn thận vào."
Tà tu thiếu chút nữa bị đánh đến không còn thở nổi.
Nhưng mà lời hắn nói thật ra lại lộ ra vài cái tin tức, Sở Chước cười nói: "Chẳng lẽ Thi Vương bây giờ còn chưa luyện thành thân bất tử? Hoặc là vừa thành tựu thân bất tử, nhưng so sánh với Thần Hoàng cảnh chân chính mà nói, còn kém chút trình độ, nhưng mà nó tự cảm thấy đã đủ để đối phó với người tu luyện Thanh Lâm Vực, cho nên dự tính dẫn đầu đám tà tu các ngươi tàn sát huyết tẩy Thanh Lâm Vực sao?"
Tà tu giật mình nhìn nàng, tuy rằng không nói chuyện, nhưng vẻ mặt của hắn đã thuyết minh Sở Chước đoán là đúng.
Sở Chước nhẹ nhàng thở ra trong lòng.
Nàng lo lắng nhất là nếu như Âm Thi Vương hoàn toàn luyện hóa thân bất tử, có được thực lực Thần Hoàng cảnh tuyệt đối, thì Tôn Trác Đan bọn họ đi qua, chỉ có một con đường chết.
Nay xem ra, hiển nhiên thực lực của Âm Thi Vương còn chưa hoàn toàn khôi phục tới đỉnh phong, nếu để cho năm Hóa Thần cảnh Tôn Trác Đan bọn họ cùng nhau vây đánh, cũng không phải hoàn toàn không có lực đối địch.
Cho dù không có lực chiến một trận, có thể thành công đào tẩu cũng được.
Đủ loại ý tưởng vừa thoáng qua, khi Sở Chước lật tay, trong tay nhiều hơn một khối ngọc bản cổ xưa, đưa tới trước mặt tà tu đó, hỏi: "Gặp qua thứ này sao?"
Tà tu đang nghi hoặc nàng là có ý tứ gì, nghe xong hừ một tiếng.
"Hỏi ngươi đấy." Hỏa Lân lại không khách khí đánh tiếp, đối với tà tu thương thiên hại lí này, không cần khách khí.
Tà tu cho dù thoạt nhìn chỉ còn lại có da bọc xương, nhưng mà cũng là máu thịt thân mình, bị nắm đấm cứng rắn của Long tộc béo đánh từng từng đến thịt, làm sao mà không đau.
Hắn đau đến nước mắt đều sắp tràn ra, run run nhìn bọn họ, trong lòng vừa hận vừa tức, càng nhiều hơn là sợ hãi.
"Ta, ta thật không biết..." Hắn vẻ mặt cầu xin hồi đáp.
Hỏa Lân mới mặc kệ hắn có biết hay không, không biết thì tiếp tục đánh, đánh đến hắn biết mới ngừng.
Mặc dù có ghét bỏ vu oan giá hoạ, nhưng mà hiếm lắm mới nhìn thấy một tà tu, không ép buộc chút chuyện thì rất đáng tiếc.
Tà tu bị đánh đến mặt gầy đều sưng lên một vòng, giống y như lúc trước khi Phong Chiếu đánh cho Long Tê hiểu chuyện.
"Quên đi, đã hắn không biết, vậy giết đi." Sở Chước nhẹ nói.
Hỏa Lân rất nghe lời, cười nói: "Nếu chủ nhân nói vậy, vậy thì cho cái thống khoái, tiểu tử, coi như ngươi gặp may mắn."
Dưới cực độ đau đớn cùng sinh mệnh bị uy hiếp, tà tu rốt cục nhịn không được, cao giọng nói: "Ta, ta nhớ ra rồi, ta giống như gặp qua!"
Hỏa Lân lại đánh một quyền, uy hiếp nói: "Tiểu tử ngươi tốt nhất không nên gạt bọn ta, nếu không chúng ta có thể giết chết ngươi bất cứ lúc nào."
Tà tu hí con mắt sưng lên, vội vàng nói: "Ta quả thật đã gặp qua, chính là nó rất tầm thường, cho nên trong lúc nhất thời không nhớ tới.
Ngay tại nơi Cửu U Tử Diễm, ta từng gặp qua ngọc bản tương tự với nó ở nơi đó."
"Cửu U Tử Diễm?" Sở Chước có chút giật mình.
Bích Tầm Châu cũng có chút kinh ngạc, nói: "Thì ra là như vậy."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ cảm thấy "Cửu U Tử Diễm" này rất quen tai, suy nghĩ một lát, mới giật mình, nói: "Sở tỷ, lúc trước mọi người ở đại lục Thiên Thượng Hải gặp được Tôn Đồng chuyên môn bắt giữ yêu thú, trên người hắn không phải là có Cửu U Tử Diễm sao? Chẳng lẽ là mang đi từ cửu u tử địa?"
Sở Chước lắc đầu, lấy tu vi của Tôn Đồng, căn bản không có khả năng đi đến cửu u tử địa, hẳn là có người đưa cho hắn, hoặc là hắn dưới cơ duyên xảo hợp mà có được.
Việc này trước để qua một bên, Sở Chước kêu tà tu đó dẫn đường cho bọn họ, đi chỗ của Cửu U Tử Diễm.
Tà tu bởi vì sinh mệnh bị uy hiếp, đành phải đáp ứng, chỉ là hai mắt chuyển động nhanh như chớp, hiển nhiên vẫn chưa hoàn toàn khuất phục, trong lòng còn đang đánh chủ ý xấu xa gì đó, thẳng đến khi Hỏa Lân lại nện từng quyền đến thịt, rốt cục không dám nổi lên ý đồ xấu xa nữa.
Tà tu run run lấy ra một cái pháp khí na ná kim chỉ nam bằng loại kim, mặt trên có hai cây kim châm dài ngắn không đồng nhất, kim châm dài chuyển động liên tục, sau đó cố định ở một phương hướng.
"Đây là cái gì?" Hỏa Lân dắt một đầu dây thừng buộc chặt tà tu, tò mò hỏi.
Đối mặt với tên bạo long đánh người sinh đau này, tà tu không dám không đáp, biết vâng lời mà nói: "Đây là pháp khí bên trên phát cho chúng ta, có nó sẽ không sẽ bị lạc ở trong Cửu U Minh."
Nghe nói là thứ dùng tốt như vậy, đương nhiên là không khách khí đoạt lấy rồi.
Hỏi rõ ràng dùng như thế nào, sau đó Hỏa Lân đã quăng thứ này cho Sở Chước, để cho nàng thao tác, tránh cho tà tu này lại nổi lên ý đồ xấu xa nào đó.
Trong lòng tà tu có chút hối hận lấy ra thứ này, cho là sau khi bọn họ có được nó, thì mình sẽ vô dụng bị giết, lập tức thông minh đến không thôi, mặc kệ mọi người hỏi cái gì, đều là có hỏi thì sẽ đáp.
"Cửu U Minh có bao nhiêu tà tu, Âm Thi Vương