Cùng Trời Với Thú

Chương 515


trước sau



Phong Chiếu chậm rãi thu hồi tay, trên mặt lộ ra vẻ như có chút suy nghĩ.
Mà Âm Thi Vương lại bởi vì hắn vừa mới hành động, giống như đã trải qua chuyện gì đó thống khổ, sắc mặt dữ tợn, một đôi con ngươi đỏ tươi đỏ đến giống như muốn nhỏ ra từng giọt máu, ngoài miệng răng nanh không chịu khống chế mà biến dài, lộ ra môi dưới, hiện ra hàn quang lành lạnh.
Tiếp theo, Âm Thi Vương hung hăng trừng một đôi con ngươi đỏ tươi qua Sở Chước, rốt cục khống chế không được, vươn tay muốn chộp tới nàng.
Sở Chước theo bản năng xuất ra kiếm Lôi Đình che ở trước mặt.
Nhưng mà tay kia còn chưa chạm đến nàng, đã bị một bàn tay bắt lấy, thân thể Âm Thi Vương lướt nhẹ bay ngược đi ra ngoài, hung hăng nện ở trên mặt đất u ám thê lương, đập ra một cái hố không cạn.
Phong Chiếu thần sắc không vui nhìn Âm Thi Vương bò ra từ trong hố, chắp hai tay đứng đó, âm thanh lạnh lùng nói: "Ngươi còn nhớ được cái gì?"
Âm Thi Vương dính khói bụi đầy người, tóc tai màu trắng dính vào bùn đất, một đôi mắt trừng trừng nhìn bọn họ, miệng phát ra tiếng uy hiếp trầm thấp, giống như có khả năng sẽ nhào tới đánh giết bọn hắn bất cứ lúc nào.
Nhưng mà hắn đối với Phong Chiếu có sợ hãi theo bản năng, cuối cùng không công kích nữa.
Sở Chước thấy thế, đến gần Phong Chiếu, đứng sau lưng hắn, sau đó tìm chết mà nhấc tay lên với Âm Thi vương, tay áo rộng thùng thình chảy xuống, lộ ra chuỗi hạt châu trên cổ tay.
Tầm mắt của Âm Thi vương lại không chịu khống chế nhìn qua.
Phong Chiếu nghiêng đầu, thấy động tác khiêu khích của nàng, trong mắt không khỏi lộ ra ý cười.
Tiếng gầm gừ trầm thấp trong miệng Âm Thi Vương dần dần biến mất, thần sắc cũng khôi phục bình tĩnh, một đôi mắt vẫn là nhìn chằm chằm vào chuỗi hạt châu trên cổ tay Sở Chước, nhưng đã không giống như lúc trước, khống chế không được muốn nhào qua.
Hắn nói: "Ta nhớ rõ...!bọn họ...! giết chết ta, ta muốn...!biến thành..." Trên mặt hắn lại lộ ra thần sắc mê mang, sau đó cúi đầu, nhìn về phía hai tay của mình.

Tay hắn thon dài giống như nhân loại bình thường, khớp xương rõ ràng, nhưng móng tay lại dài mà gấp khúc, giống móng vuốt động vật, vừa nhìn đã biết không phải là người bình thường.
"Ai muốn giết ngươi?" Sở Chước hỏi hắn.
Âm Thi Vương lắc đầu.
Sở Chước nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Ngươi muốn biến thành cái gì? Chuỗi hạt châu này có thể cho ngươi biến thành bộ dạng ngươi muốn sao?"
Âm Thi Vương hai mắt sáng ngời, gật đầu với nàng, cặp con ngươi đỏ tươi thị huyết phát ra thần sắc nóng bỏng: "Ta...!muốn biến thành...!người..."
"Ngươi vốn chính là người mà." Sở Chước nói, trong lòng bổ sung một câu, chẳng qua là bị tà tu ác ý luyện thi thể của hắn thành Âm Thi thôi.
Âm Thi Vương lại kích động lên: "Không...!Ta không phải nhân tộc...!Ta là..."
"Là cái gì?" Sở Chước ép hỏi.
"Là..." Đôi mắt hắn đột nhiên chảy ra huyết lệ: "Ta là...!Tội yêu!" Hắn biến đổi thần sắc, lại lộ ra thần sắc thống khổ dữ tợn, một đôi mắt nhìn chằm chằm chòng chọc vào nàng, giọng điệu trúc trắc nói: "Ta là tội yêu! Ta muốn...!biến thành nhân tộc! Nó có thể cho ta...!biến thành nhân tộc."
Sở Chước giật mình nhìn hắn, sau đó nghi hoặc hỏi: "Tội yêu là cái gì?"
Âm Thi Vương không nói.
Hắn đã sớm chết, lại bị tà tu luyện hóa thi thể mà sống, sau khi sống lại, vốn là nên quên chuyện cũ trước kia, lại không biết vì sao, trong nháy mắt ở luyện hóa thân bất tử đó, trong đầu hắn nhiều hơn một ít ký ức kỳ quái, song song khiến cho hắn làm ra quyết định.
Sở Chước cân nhắc trong lòng, chẳng lẽ tội yêu là một loại yêu tu? Nhưng yêu tu muốn trở thành nhân tộc...!đây là chuyện căn bản không có khả năng, hơn nữa cũng không có yêu tu nào luẩn quẩn trong lòng như vậy, muốn biến thành người chứ? Yêu tu từ sau khi biến hóa, kỳ thực đã không có gì bất đồng với nhân tộc, đều là người tu luyện được thiên địa tạo hóa.
"Ngươi không phải muốn biến thành nhân tộc, mà là tưởng biến thành người Bách tộc." Phong Chiếu mở miệng nói.
Sở Chước kinh dị nhìn hắn, lại nhìn về phía Âm Thi Vương, đã thấy hắn ngơ ngác nhìn qua đây.
Sau đó, chỉ thấy Âm Thi Vương há miệng, thanh âm trúc trắc: "Đúng, Bách tộc...!là Bách tộc...!ta muốn biến thành...!người Bách tộc..."
"Vì sao muốn biến thành người Bách tộc?" Sở Chước lại hỏi: "Ngươi là yêu tu sao? Yêu tu là không có biện pháp biến thành người."
Giống như nàng nói lời gì đó đại nghịch bất đạo, Âm Thi Vương dùng con ngươi đỏ tươi hung hăng trừng qua nàng, nếu không phải Phong Chiếu ở bên, có khả năng hắn đã nhào qua, hung hăng bóp chết nữ nhân miệng thiếu đòn này.

Sở Chước vẻ mặt vô tội nhìn hắn, nàng nói sai chổ nào rồi? Nhưng mà hiện tại Âm Thi Vương mặc kệ lộ ra bộ dạng thật khủng bố, nàng cũng không sợ hãi, bởi vì có Phong Chiếu ở cạnh, loại cảm giác bên người có nam nhân làm chỗ dựa này khỏi nói có bao nhiêu tốt đẹp.
Cho nên, trong lúc nhất thời Sở Chước có chút đắc ý quên mình, bộ dạng cười tủm tỉm giống con hồ ly giảo hoạt.
Mà cố tình Phong Chiếu lại thích bộ dáng này của nàng, cũng là vẻ mặt vui sướng, khiến cho Âm Thi Vương tức không chịu được.
"Hắn không phải yêu tu, tội yêu cũng không phải yêu, mà là..." Phong Chiếu quay đầu nhìn nàng, đột nhiên hỏi: "Chước Chước, nàng còn nhớ rõ trước khi đi Thiểm Kim Lâm, chuyện các nàng đã thảo luận không?"
Sở Chước mặc dù không biết hắn vì sao hỏi vậy, nhưng người tu luyện có ký ức cường đại làm cho nàng không có chút tạm dừng mà nhớ tới chuyện ngày đó bọn họ thảo luận, là về bí mật Thần tộc, còn có kết quả Thần tộc và Bách tộc kết hợp sinh ra.

Nhưng mà bởi vì Bách tộc cùng Thần tộc tam quan không hợp, là không có khả năng kết thành bạn cùng tu, cũng sẽ không có hậu đại, trừ phi Thần tộc bắt buộc Bách tộc...
Mặt Sở Chước dần dần cứng lại rồi.

Không phải như nàng tưởng chứ?
Phong Chiếu sờ sờ mặt cứng đờ của nàng, dịu giọng nói: "Chính là như nàng nghĩ.

Ở thời thượng cổ, đứa nhỏ do Thần tộc và Bách tộc kết hợp sinh hạ, không được hai tộc thừa nhận, bị chụp lấy danh tội yêu.

Bởi vì chủng loại theo Thần tộc, là sinh linh đê tiện."
Sở Chước: "...!Cho nên, hậu đại hai người kết hợp sinh ra, bị coi là tồn tại đê tiện?"
"Theo Thần tộc là như thế." Phong Chiếu gật đầu.
Sở Chước: "...!..."
Sở Chước nhìn về phía Âm Thi Vương trên mặt còn lưu lại huyết lệ, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho phải, đột nhiên, giống như hiểu rõ chấp niệm của Âm Thi Vương, cho dù bị luyện hóa thành Âm Thi, chuyện cũ trước kia đã tiêu tán, nhưng vẫn chấp nhất nhớ thương bỏ đi thân phận tội yêu, muốn biến thành người Bách tộc.
Nghĩ đến đây, Sở Chước đột nhiên hỏi: "Vậy hắn là người thượng cổ?"
Chỉ có Thần tộc thượng cổ, giằng co cùng Bách tộc, mới có cơ hội cường Bách tộc sinh ra hậu đại, sau đại chiến

thượng cổ, Thần tộc đã diệt sạch, lưu lại đều là hỗn huyết, cũng cường không được người Bách tộc.

(cường: cưỡng ép…)
"Không biết." Phong Chiếu cũng thẳng thắn: "Ta chỉ có thể xuyên thấu qua ký ức của hắn, nhìn ra thân phận của hắn, cái khác hắn nhớ được không nhiều lắm."
Cho nên, bọn họ cũng không biết tà tu này là đi nơi nào tìm được thi thể Âm Thi Vương, sau đó luyện hóa thành Âm Thi.
Sở Chước nghĩ đến điều kiện luyện hóa thành Âm Thi, thi thể người tu luyện cần phải là bị hành hạ đến chết mà chết đi, sau đó luyện thành Âm Thi, đặt ở trong quan tài vẽ máu huyết phù mà uẩn dưỡng, sau đó để vào một loại trùng ăn thi thể ở trong huyết quan tài, làm cho trùng ăn thi thể ngày ngày đêm đêm cắn cắn Âm Thi, làm cho nó trải qua thống khổ bị con kiến cắn thịt, mỗi khi huyết nguyệt, là lúc thả Âm Thi ra hấp thu âm sát khí trong huyết nguyệt, làm cho Âm Thi và trùng ăn thi thể cùng nhau trưởng thành, trải qua hơn một ngàn năm ngược đãi uẩn dưỡng, rốt cục dưỡng ra một khối Âm Thi Vương tà sát vô cùng lợi hại.
Như vậy xem ra, Âm Thi Vương này mặc kệ là lúc còn sống hay là sau khi qua đời, đều trải qua ngược đãi thống khổ mà người thường không thể tưởng tượng.
Trong lúc nhất thời, trong lòng Sở Chước hơi có chút đồng tình đối với hắn.
Kỳ thực nếu không phải tà tu lợi dụng Âm Thi Vương, giữa bọn họ và Âm Thi Vương cũng không có thâm cừu đại hận gì, cũng không nhất định phải trừ khử hắn.
Nếu trong thân thể Âm Thi Vương có chảy một nửa huyết mạch Bách tộc...
Sở Chước rốt cục hiểu rõ, vì sao chấp niệm trên chiến trường thượng cổ cũng không xua đuổi Âm Thi Vương.
Nơi bãi đất hoang vắng này, vốn chính là Bách tộc thượng cổ tụ cư, cho dù nó đã là sinh linh đồ thán, nhưng nó cũng sẽ không xua đuổi người Bách tộc, đối Âm Thi Vương cũng vẫn chưa ôm ấp ác ý.

Cho nên lúc ấy chấp niệm của Bách tộc, mới sẽ không nhìn hắn.
Hiểu rõ những chuyện này rồi, Sở Chước đối với thân phận của Âm Thi Vương có một nhận thức càng trực quan.
Vì thế nàng hỏi: "Nếu ta đưa chuỗi hạt châu này cho ngươi, ngươi có thể biến thành nhân tộc sao?"
Trên mặt Âm Thi Vương lộ ra thần sắc nóng bỏng, cố gắng gật đầu.

Phong Chiếu bật cười một tiếng: "Ngươi có phải đã quên hay không, bản thân mình hiện tại đã không phải là tội yêu, mà là một khối Âm Thi."
Âm Thi Vương vẻ mặt mê mang nhìn hắn, chờ rốt cục hắn nhớ tới cái gì đó, sắc mặt trở nên dữ tợn lên, miệng phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp, một đôi mắt đỏ tươi muốn nhỏ từng giọt máu, lộ ra vẻ oán hận.
Mà vẻ oán hận này, hiển nhiên là đối với tà tu hắn luyện thành Âm Thi đi.
Phong Chiếu nói: "Nể tình ngươi từ sau khi xuất thế, vẫn chưa dính huyết tinh, bản tọa thật ra có thể giúp ngươi."
Nghe nói như thế, Sở Chước kinh ngạc nhìn về phía Âm Thi Vương, về sau nhớ tới, từ lúc Âm Thi Vương xuất thế, hắn trừ bỏ vẫn luôn chạy trốn, dường như quả thật chưa từng giết người, cho dù lúc ấy ở trên chiến trường thượng cổ, hắn bắt lấy Mặc Sĩ Thiên Kỳ, cũng chỉ là vẫn luôn mang theo y, không có ý tứ giết y, đối với nàng cũng là như thế.
Cái này vốn không hợp với bản tính ham chém giết của Âm Thi Vương, hiện tại biết trong cơ thể hắn từng chảy máu Bách tộc, Sở Chước không hiểu sao lại có chút hiểu rõ.
Nàng khe khẽ thở dài trong lòng, nếu Âm Thi Vương có thể bảo trì lý trí, không để tà tu lợi dụng, giúp hắn cũng không có gì.
Cuối cùng, bọn họ mang theo Âm Thi Vương cùng nhau rời khỏi Cửu U Minh.
Âm Thi Vương nhận được Phong Chiếu cam đoan, cả người lại khôi phục trạng thái lúc trước, giống như theo đuôi mà nhắm mắt đi theo phía sau lưng bọn họ, tuy rằng bộ dạng đầu bạc mắt đỏ, da tuyết răng nanh vừa thấy chính là ngoại tộc, lại bởi vì hắn an tĩnh câu nệ, làm cho người ta rất dễ dàng xem nhẹ tính nguy hiểm của hắn.
Sở Chước tuy rằng muốn hỏi Phong Chiếu có biện pháp nào có thể giúp hắn, nhưng lúc này không phải thời cơ hỏi việc này.
Khi sắp phải rời khỏi cửu u minh, Phong Chiếu biến thành tiểu yêu thú, tiến vào trong lòng Sở Chước.
Âm Thi Vương nhìn qua, thần sắc có chút tò mò, giống như đang nghi hoặc nam nhân cường đại thế nào lại đột nhiên biến thành một con tiểu yêu thú hơi thở nhỏ yếu, không có chút tính uy hiếp nào, làm cho hắn nhịn không được muốn vươn tay thử xem có thể bóp chết con yêu thú này hay không.
Phong Chiếu nhanh nhẹn bò đến trên vai Sở Chước, một đôi dị đồng tử liếc nhìn hắn, hung tợn nói:【Nhìn cái gì? Bổn đại gia thân thiết với nàng dâu không được à?】
Bởi vì là truyền âm, lời này Sở Chước không nghe thấy, cho nên hắn nói được rất trôi chảy.
Âm Thi Vương nghi hoặc nhìn hắn: "Tức...!phụ?"
Tiểu yêu thú đắc ý dùng cái đuôi vòng ở cổ Sở Chước:【Đúng, đây là nàng dâu của bổn đại gia, về sau còn có thể cùng bổn đại gia sinh tiểu thần thú.】
Âm Thi Vương vẻ mặt mê mang nhìn hắn, nàng dâu là cái gì đó? Sinh tiểu thần thú ý tứ là sinh sản sao?
Phong Chiếu thấy vẻ mặt khó hiểu của hắn, tâm sinh đắc ý, ác ý nói:【Ngươi đừng suy nghĩ, ngươi đã là thi thể, là không được.】
"Vì...!sao?"
Tiểu yêu thú hồi đáp là, cong mông xoay người, cọ mặt lông lên mặt tiểu cô nương, sau đó vẻ mặt hạnh phúc được nàng ôm vào trong ngực.
Vì thế đoạn đường kế tiếp, Âm Thi Vương cả con đường đi đều đang suy tư về vấn đề vì sao hắn không được..



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện