An bài xong cho Phong Ly, mọi người liền quay về phòng của mình nghỉ ngơi.
Trở lại phòng nghỉ, Sở Chước ngồi ở bên giường, nhìn về phía tiểu yêu thú ngồi xổm ở trên giường, nhịn không được hỏi hắn: "Vì sao huynh đặt tên cho hắn là Phong Ly? Nếu như ta không tính sai, Bạch Ly hẳn là tên của mẫu thân huynh đi?"
Tuy rằng Phong Chiếu vẫn luôn không nói rõ ràng, nhưng Sở Chước nán lại ở Bạch Ly Sơn lâu như vậy, lại quen thuộc với đám thú, ít nhiều cũng biết rõ Bạch chủ đầu tiên của Bạch Ly Vực, đúng là Bạch Ly, cho nên Bạch Ly Vực mới sẽ lấy tên bà làm tên.
Mà Bạch Ly cũng là mẫu thân Bạch Hổ của Phong Chiếu, nghe nói sau khi ném Bạch Ly Vực cho nhi tử, thì tiêu sái đi vực ngoại chi cảnh.
Phong Chiếu đặt tên cho Âm Thi Vương, lấy họ của cha, tên của mẹ, thấy thế nào cũng có chút không bình thường.
Nghe thú Bạch Ly Sơn nói, vị Bạch Ly đại nhân kia là một cọp mẹ tính cách hỏa bạo hình thái ngự tỷ, một lời không hợp thì nhào lên đánh, Phong Chiếu làm chuyện loại này, không sợ ngày nào đó mẫu thượng đại nhân trở về, béo đánh hắn đứa nhi tử gấu này một trận?
Mẫu thân muốn đánh nhi tử của mình, đang lúc đập, cũng không thể phản kháng đi?
Tiểu yêu thú khép hai móng lại ở trước mặt, cái đuôi ở phía sau như chèo thuyền mà quét qua quét lại, một đôi dị đồng tử trừng thật tròn vo, bộ dạng vô hạn đáng yêu vô tội.
Sở Chước cười thầm trong lòng, xoa bóp móng vuốt da lông ngắn của hắn, nói: "Biến trở về hình người, nói tiếng người."
Tiểu yêu thú thấy bán manh không thành, đành phải biến trở về hình người, một đôi con ngươi chói sáng xinh đẹp mỉm cười nhìn nàng.
Sở Chước bị hắn nhìn xem mà trên mặt hơi nóng lên, nhưng cố gắng kéo căng giấu giếm e ngại, hỏi hắn: "Huynh có tính toán gì cho Phong Ly không? Thật sự có thể để cho hắn biến thành người một lần nữa?"
"Đó là không có khả năng." Phong Chiếu không chút do dự nói: "Hắn đã sớm chết rồi, bởi vì tà tu luyện hóa thành Âm Thi, có thể lấy một loại phương thức khác sống sót, sớm vi phạm quy tắc sinh tử, cho dù là thần, cũng không thể tùy ý giẫm lên quy tắc sống hay chết trong đó."
Sở Chước nhíu mi, một khi đã như vậy, ngày đó lời hắn nói đáp ứng Âm Thi Vương, chẳng lẽ là lừa y?
"Ta không lừa hắn." Phong Chiếu vội nói, không muốn làm cho nàng cảm thấy mình không đáng tìn nhiệm —— tuy rằng toàn bộ người Đại Hoang giới đều cảm thấy hắn rất không theo mẫu: "Nhưng mà, việc này còn phải xem tình huống, hắn đã có thần trí, có thể khống chế được ham chém giết huyết tinh trong cơ thể chính mình, là người có thể bồi dưỡng thành tài..." Nói tới đây, hắn liếc nhìn nàng một cái: "Hơn nữa, hắn là hậu đại Thần tộc cùng Bách tộc kết hợp dựng dục, dù thế nào cũng sẽ tìm được biện pháp thích hợp cho hắn.
Nếu như không được, chỉ có thể dựa vào chuỗi hạt châu trong tay nàng đó."
Sở Chước kinh ngạc cúi đầu, nhìn về phía chuỗi hạt châu trên cổ tay đã không còn chút hơi thở.
Trong lòng nàng rất hoài nghi, chuỗi hạt châu này, thật sự có thể giúp được Phong Ly đã bị luyện hóa thành Âm Thi?
"Nó đã xuất hiện ở trên chiến trường thượng cổ, còn có thể cho nàng nhìn thấy được chuyện đã từng trên chiến trường, chứng minh nó cực kì bất phàm, nếu không Phong Ly cũng sẽ không cướp đoạt nó." Phong Chiếu phân tích nói: "Lòng ta hoài nghi, Phong Ly hẳn là còn có ký ức khác, cho nên hắn mới có thể theo tiềm thức đi đến chiến trường thượng cổ, vì nó mà đến."
Sở Chước biết hắn nói đúng, chỉ là vì chuỗi hạt châu này trừ bỏ có thể mang nàng về chiến trường thượng cổ nhìn đến từng chân thật ra, thì không có chút khác thường nào, khiến cho nàng đối với nó kỳ thực không hề tín nhiệm.
Một chuỗi hạt châu hoàn toàn không có biện pháp để hiểu rõ sử dụng, nàng có thể làm sao bây giờ?
Nếu không phải có một loại cảm giác khó hiểu đối với chủ nhân của hạt châu, nàng cũng sẽ không gắt gao giữ chặt lấy nó, mang nó trên người, không chịu cho Phong Ly.
"Cho nên, hoàn toàn không cần lo lắng." Phong Chiếu mỉm cười với nàng.
Sở Chước: "...!..."
Nàng chưa bao giờ biết, con thần thú này thì ra là một con thú lạc quan, giống như chuyện gì cũng không làm khó được hắn —— bởi vì hắn căn bản liền cảm thấy đó không phải là đại sự gì, có lẽ ở trong lòng hắn, đại sự làm cho hắn có thể cảm thấy trời long đất lở, chắc là ban đầu nàng cự tuyệt kết thành bạn song tu cùng với hắn đi...
Nghĩ như vậy, Sở Chước đột nhiên phát hiện, hình tượng của nàng trong lòng nam nhân này rốt cuộc cao thượng không có giới hạn.
Phong Chiếu vươn tay tới, kéo kéo tay nàng, thấy nàng không cự tuyệt, nhất thời vui rạo rực nói: "Mấy ngày này nàng vất vả rồi, trước nghỉ ngơi một lát."
Sở Chước nga một tiếng, khi bị hắn lôi kéo nằm trên giường, đột nhiên nghĩ đến cái gì, lại ngồi bật dậy, một đôi mắt sáng nhìn thẳng vào hắn.
Phong Chiếu bị nàng nhìn đến không hiểu sao chột dạ, lại không biết mình làm cái gì, đành phải thu liễm tươi cười trên mặt, cũng vẻ mặt nghiêm túc nhìn nàng.
"Chước Chước, còn có chuyện gì? Chẳng lẽ nàng không mệt sao?"
Sở Chước chậm rì rì nói: "Huynh còn chưa có nói cho ta biết, vì sao đặt tên cho hắn là Phong Ly."
Nghe nói như thế, tầm mắt hắn hơi hơi có chút bay bổng, thế nhưng không dám nhìn thẳng nàng.
Quả nhiên có mờ ám.
Sở Chước để sát vào hắn một ít, hơi thở giống đực trên người hắn vây quanh nàng, đồng thời, hơi thở ngọt ngào thuộc về trên người nàng, cũng ăn mòn ngũ cảm của hắn, làm cho hắn rục rịch trong lòng, cảm thấy rằng nắm tay đã không thể thỏa mãn, thật muốn ôm một cái, cọ một cái...
Đang lúc hắn nghĩ có nên biến thành tiểu yêu thú, cọ đến trong lòng nàng hay không, thì phát hiện có một khối nhuyễn ngọc ôn hương dựa vào trong lòng, nghe nàng mềm mại nói: "Huynh nói đi, ta muốn nghe xem."
Phong Chiếu không chút do dự, thốt ra: "Tương lai khi mẹ ta muốn đánh ta, thì đẩy Phong Ly đi qua cho bà ấy đánh, dù sao Phong Ly là thân bất tử, đánh không hỏng."
Sở Chước: "...!..." Tâm cơ hiểm ác này, quả nhiên không thể nghĩ tốt cho hắn.
Sau khi nói xong, Phong Chiếu không dám nhìn nàng, nhưng hai tay không nhịn được, gắt gao ôm người đến trong lòng.
Sở Chước dựa vào hắn, ngẩng đầu nhìn toàn bộ lỗ tai đỏ rực của hắn, lại hỏi hắn: "Vì sao mẹ huynh phải đánh huynh?"
"Nàng không hiểu." Hắn lầu bầu: "Về sau bà ấy nhìn thấy nàng...!nhất định sẽ đánh ta."
Sở Chước mờ mịt cả đầu, chẳng lẽ mẹ hắn quy định hắn không thể tìm vợ gì sao, phát hiện hắn tìm vợ, nhất định phải đánh hắn một trận? Nghĩ như vậy, Sở Chước có chút lo lắng, tương lai có thể có chuyện xử lý không tốt quan hệ mẹ chồng nàng dâu hay không? Nhưng mà ở giới tu luyện, lấy tu hành là chính, lại không giống giới thế tục, nữ nhân bị nhốt ở trong một cái hậu trạch, dễ dàng gây ra chuyện, cho nên căn bản không