Xem xong tư liệu Khuyết thị lưu trữ, đám người Sở Chước im lặng thật lâu.
Từ trên tư liệu mà biết được, Bách tộc từng có một vị tộc trưởng ngưng tụ nguyện vọng của Bách tộc mà sinh ra, sau đó lại không biết tung tích tộc trưởng, một lần bùng nổ chiến tranh thương vong nặng nề nhất lớn nhất là đại chiến thượng cổ, bởi vì không có tộc trưởng lãnh đạo, Bách tộc thương vong thảm trọng, đến nay không thể tu dưỡng sinh sôi, nên mới dẫn đến hậu nhân Bách tộc ít có sức có thể phản kháng ở trong sự giết hại của hậu duệ Thần tộc chủ mưu đã lâu.
Mà một trận chiến này, đã thay đổi vận mệnh Đại Hoang giới, ảnh hưởng đối với Đại Hoang giới là cực kì khổng lồ.
Khuyết thị là một đại gia tộc truyền thừa lâu đời hiếm có trong Bách tộc, cũng bởi vậy mới bảo lưu được một ít tư liệu truyền từ thời kì thượng cổ xuống.
Cũng bởi vì như thế, cho nên tộc nhân Khuyết thị trong lúc vô tình lấy được ngọc điệp Cửu U Minh, trong tư liệu tổ tiên lưu lại, có suy đoán đại khái lai lịch ngọc điệp Cửu U Minh, cùng với chuyện Cửu U Minh có một cái chiến trường có quan hệ với thời kì thượng cổ, cái khác bọn họ có thể biết được cũng không nhiều.
Năm đó Khuyết thị sẽ dùng phương thức lấy ngọc điệp Cửu U Minh để bán đấu giá ra ngoài, kì thực cũng là đang tìm kiếm người có duyên, bởi vì bọn họ từ trong tư liệu mà biết được, có ba khối ngọc điệp Cửu U Minh, hiện tại bọn họ chỉ có được một khối ngọc điệp, cái gì cũng không làm được, không bằng bán nó đi, ngày nào đó có lẽ sẽ có người có thể thu thập đầy đủ ba khối ngọc điệp, mở ra chiến trường thượng cổ Cửu U Minh.
Sau đó, Sở Chước vì tìm Sở Thanh Từ, đi đến Băng Vân Vực, quen biết cùng Khuyết thị.
Sau đó không lâu, Khuyết thị cũng từ trong đó mà biết được người mua được ngọc điệp Cửu U Minh là Sở Chước, liền quyết định yên lặng xem xét.
Lúc ấy mặc dù bọn họ không biết thân phận của Sở Chước, lại tự nhiên có một phần tín nhiệm đối với nàng, bởi vì phần tín nhiệm này, bọn họ lựa chọn trầm mặc.
Thẳng đến sau đó Sở Thanh Giáng đi theo Sở Chước đến Băng Vân Vực, biết được việc Bách tộc ở Tuyết Vụ Đảo, đối với thân phận của Sở Chước càng không thể nghi ngờ lo lắng, ngọc điệp Cửu U Minh dừng ở trong tay nàng, bọn họ tự nhiên sẽ không lo lắng cái gì, cứ như vậy mà buông bỏ không can thiệp.
Nào biết đâu Sở Chước thế nhưng có thể thu thập đầy đủ ba khối ngọc điệp Cửu U Minh, còn tự mình đi chiến trường thượng cổ, cũng mang từ thời kì thượng cổ về pháp bảo bản mạng của vị tộc trưởng Bách tộc mất tích kia lưu lại.
Thượng cổ đến nay, đã qua đi không chỉ là hàng tỉ năm, Bách tộc sa sút, ít có truyền thừa đầy đủ, mặc dù có thể từ trong tư liệu của Khuyết thị biết được một ít việc về thượng cổ, nhưng đối với truy tìm lai lịch chuỗi hạt châu, tác dụng cũng không lớn.
Trừ bỏ biết nó là pháp bảo bản mạng của một vị tộc trưởng duy nhất của Bách tộc, thì không có tác dụng gì.
"Vật ấy một khi là do Sở cô nương đoạt được, lại để cho Sở cô nương chứng kiến việc chiến trường năm đó, nói vậy là có duyên với Sở cô nương." Khuyết Quan Hoành nhìn nàng, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Nó liền do Sở cô nương thu giữ, có lẽ ngày nào đó Sở cô nương có thể tự mình phát hiện công dụng của nó."
Ở đây hậu nhân Bách tộc đều lộ vẻ đồng ý.
Tuy rằng xác định chuỗi hạt châu này là pháp bảo bản mạng của tộc trưởng Bách tộc, cực kỳ trọng yếu, nhưng nếu không có chủ nhân, hiện tại nó cũng chỉ là một kiện hạt châu phổ thông không có chút tác dụng, mà lại là do Sở Chước đoạt được, có thể thấy được có duyên với Sở Chước.
Người tu luyện chú ý cơ duyên, nếu xác định rõ là cơ duyên thuộc về người khác, là cướp không được.
Sở Chước do dự, nàng vốn quyết định nếu đã biết được lai lịch hạt châu này, thì giao cho Bách tộc đến bảo quản.
"A Chước nhận lấy đi." Vũ Bá Hiền nói.
Sở Chước cuối cùng quyết định nhận lấy, một lần nữa mang nó đến trên cổ tay.
Nói xong việc này, sắc trời đã không còn sớm, Sở Thanh Sương an bài cho khách nhân ở lại tại sơn cốc, những người khác cũng tự đi nghỉ tạm, tiêu hóa việc hôm nay.
Sở Chước trở lại trong phòng, vẫn chưa vội vã làm cái gì, mà là ngồi ở trên giường, giơ tay lên, nghiên cứu chuỗi hạt châu trên cổ tay.
Thẳng đến khi móng vuốt da lông xù ngắn vỗ vỗ tay nàng, nàng phục hồi tinh thần lại, cười cười với hắn, nói: "A Chiếu, huynh nói ta có phải cùng vị tộc trưởng kia có liên hệ gì hay không, nếu không thì sao ta lại có được nó?"
Phong Chiếu biến thành hình người, kéo tay nàng, vuốt phẳng hạt châu trên cổ tay nàng, nói: "Có khả năng đi."
Ánh mắt hắn sâu thẳm, tầm mắt từ chuỗi hạt châu rơi xuống gương mặt của nàng, trong ánh đèn nhu hòa, gương mặt của nàng trắng noãn óng ánh, xinh đẹp vô song, cho dù là ở giới tu luyện mỹ nhân như mây, cũng là vẻ đẹp khó gặp, bộ dạng nàng an tĩnh mỉm cười, giống như ánh huỳnh quang trong bóng đêm, hấp dẫn mọi người chú ý.
Có khả năng nàng cũng không biết được bản thân mình tựa vật sáng như trời sinh, cho dù cái gì cũng không làm, cũng sẽ làm cho người ta nhịn không được chú ý tới nàng, mới sẽ mang đến cho nàng nhiều trắc trở như vậy.
"Kỳ thực, ta có thể cảm giác được nó ẩn chứa một cỗ năng lượng khổng lồ, chỉ là không biết bởi vì sao, bị phong bế khóa lại, khiến người ta không thể phát hiện, thế cho nên truyền đi không quan trọng." Phong Chiếu tiếp tục nói: "Nếu nó là vật của tộc trưởng Bách tộc, thì cũng có thể nói được thông, hiện tại nó là của nàng, nàng mà cẩn thận thu giữ."
Sở Chước à một tiếng, nhìn hắn, nghĩ đến lúc ấy ở trên chiến trường thượng cổ, hắn còn không biết lai lịch hạt châu này, nhìn thấy Phong Ly gắt gao che vào trong ngực, liền đi qua cướp, sau đó không chút do dự đưa cho nàng.
Lúc ấy xem ra có chút rất không biết phân biệt tốt xấu, nhưng làm sao không phải hắn phát hiện lai lịch bất phàm của hạt châu này, mới sẽ muốn cướp vội tới cho nàng.
Nghĩ đến đây, dung mạo nàng uyển chuyển, nghiêng qua hôn mặt hắn một cái.
Nháy mắt lỗ tai nam nhân liền đỏ lên toàn bộ, hiển nhiên là máu cả người đều tuôn tới nơi đó, sắc mặt thật ra lại như thường.
Sở Chước cười nói: "Nghĩ nhiều như vậy cũng vô ích, chúng ta nghỉ ngơi đi."
Hắn à một tiếng, nhìn nhìn nàng, muốn biến thành tiểu yêu thú củng đến trong lòng nàng, lại bị nàng vươn tay đẩy đến trên giường, sau đó nàng ngã lên.
Phong Chiếu: "...!..."
Ngủ một giấc ngon lành, hôm sau Sở Chước ôm tiểu yêu thú cuộn thành một cục đi ra ngoài.
Sở Thanh Giáng vẫn như thường đưa tới cho bọn họ linh thước hầm cháo do Bách tộc trồng, nhìn thấy cục bông trong lòng nàng, nháy mắt cảm thấy có chút khó xử, hỏi: "Hắn làm sao vậy?"
Một đại nam nhân, cả ngày làm ổ ở trong lòng tiểu cô nương thì còn thể thống gì.
Sở Chước cười tủm tỉm nói: "Không có việc gì, chỉ là không ngủ ngon."
Sở Thanh Giáng mặt không chút thay đổi nhìn nàng, gạt người