Sở Chước phát hiện, trọng lực chung quanh đang dần yếu bớt.
Mới đầu nàng cũng không cảm giác được, theo thân thể càng ngày càng nhẹ nhàng, nàng còn tưởng rằng là vì khi mình đấu trí so dũng khí cùng đám kiến trên mảnh thổ địa này, dẫn tới nàng càng ngày càng thích ứng với trọng lực nơi đây, thân thủ cũng càng ngày càng tốt, chống lại kiến Hỏa Diễm đã có trình độ hiếm khi bị chúng nó đuổi đến trốn chạy.
Thẳng đến khi nàng phát hiện trên mặt bắt đầu có thực vật héo rũ, còn có phân động vật khác, mới phát hiện là bản thân nàng nghĩ sai.
Quả thật, năm năm này hiệu quả nàng đến tôi thể quả thật không tệ, nhưng theo nàng đi tới, trọng lực chung quanh trong lúc nàng không thể nhận ra được thì đã chậm rãi giảm bớt, không có trọng lực trói buộc, thân thể được rèn luyện qua càng muốn cường hãn hơn trong tưởng tượng, nhẹ nhàng đến không tưởng tượng nổi, thậm chí có một loại ảo giác nhảy một cái là có thể bay lên trời.
Khi Sở Chước phát hiện trọng lực chung quanh đã không thể lại trói buộc nàng nữa, nàng nhảy lên, bay ở giữa không trung, nàng lỗ mãng đuổi theo đám kiến xanh chạy trốn.
Rời khỏi kiến Hỏa Diễm rồi, nàng lại gặp được một đám kiến xanh, chỉ là đàn kiến xanh này trừ bỏ biết phun chút độc khí ra, thì sức chiến đấu cũng không lợi hại như kiến Hắc Giáp và kiến Hỏa Diễm, Sở Chước tùy tùy tiện cũng đều có thể nghiền áp chúng nó.
Tu luyện đến sau Thánh Đế cảnh, người tu luyện có thể không cần mượn dùng bất luận công cụ ngự không phi hành nào.
Cảm giác ngự không phi hành đã lâu mới trở lại, làm cho trong lòng nàng không khỏi bùi ngùi, nếu không có trọng lực trói buộc, nàng cũng sẽ không nửa bước khó đi ở trên mảnh đất đen kia, thậm chí hao thời gian phí năm năm, mới đi ra được.
Sở Chước nhanh chóng lao đi về phía trước, sau đó không lâu thì cảm thấy thân thể chợt nhẹ, khi nhìn xuống, thì phát hiện nàng đã hoàn toàn thoát ly khỏi nơi trọng lực vây khốn nàng năm năm.
Nàng nhẹ nhàng mà thở phào ở trong lòng.
Trạm thứ nhất đi đến Hồng Mông chi cảnh, nàng tốn thời gian năm năm mới đi ra được, nhưng hiệu quả cũng hiện lộ, nàng tôi thể thành công, hiện tại cường độ thân thể, thậm chí có thể so sánh với người tu luyện Hóa Thần cảnh.
Hiện tại, nên đi tìm đồng bạn khác rồi.
Sở Chước nghĩ vậy, liền lao đi về phía trước.
Sau đó không lâu, Sở Chước vội vàng rớt xuống đến trên đất, nhào vào một chỗ trong rừng cây, cẩn thận ẩn giấu mình đi.
Nàng thu liễm hơi thở tới gần như không còn, ngủ đông ở trong lùm cây tươi tốt, cẩn thận thăm dò nhìn xung quanh hướng giữa bầu trời, rất nhanh đã nhìn thấy giữa bầu trời, một con thuộc loài vũ tộc khổng lồ bay qua, phù lên trên đầu bóng râm cực đại.
Hơi thở thuộc về cường giả đỉnh cấp quét ngang qua, thân thể Sở Chước khống chế không được mà căng thẳng lên, giống như ngay cả hô hấp đều gần như hư vô.
May mắn, con Cự điểu giữa bầu trời đó vẫn chưa chú ý tới nhân tu trốn tránh ở trong bụi cỏ, hoặc là ở trong mắt chút cự thú đỉnh cấp, nhân tu Thánh Đế cảnh chẳng qua là một ít sâu nhỏ, không chú ý tới liền thôi, chú ý tới cũng là con sâu có thể đủ mổ.
Thẳng đến con Cự điểu đó bay khỏi, Sở Chước mới thả lỏng thân thể, nhìn phương hướng nó bay khỏi mà trầm tư lên.
Nếu vừa rồi nàng không nhìn lầm, lúc trước con chim bay một mình có cánh dơi, kỳ thực là một loại hoang thú đi, hơn nữa là chủng loại cầm có chút hung hãn trong hoang thú, vô cùng tương tự như nàng đã từng chứng kiến trong di tích thái cổ ở trong biển thời gian.
Nếu nói Sở Chước ba đời tới nay, nơi từng đi qua nguy hiểm nhất, thì đó là di tích thái cổ trong biển thời gian.
Ở trong chỗ di tích thái cổ kia, người tu luyện Thánh Đế cảnh không chịu nổi một kích, Hóa Thần cảnh cũng miễn cưỡng, chỉ có người tu luyện Thần Hoàng cảnh mới có lực chiến một trận.
Nếu trong Hồng Mông chi cảnh cũng tồn tại mãnh thú thời kì thái cổ, có thể nghĩ tính nguy hiểm của nơi này.
Sở Chước hơi trầm trong lòng, đột nhiên bắt đầu lo lắng cho đồng bạn tới nay cũng không biết thân ở nơi nào, Hồng Mông chi cảnh quả thật nguy hiểm, hơn nữa địa vực vô cùng kì quặc, bên trong ẩn chứa nguy hiểm không biết bao nhiêu kể xiết, bọn họ có thể tránh được sao? Mà trạm thứ nhất bọn họ rơi xuống Hồng Mông chi cảnh, là nguy hiểm hay là cái khác, cũng không thể hiểu hết.
Sở Chước chỉ trầm mặc một lát, mới đứng dậy, tiếp tục đi tới.
Lúc này, nàng không dám lại tùy tiện phi hành ở giữa bầu trời, mà là lựa chọn phi hành sát mặt đất, tuy rằng tốc độ có vẻ chậm, nhưng tính nguy hiểm có vẻ thấp.
Sau đó không lâu, Sở Chước phát hiện, nguy hiểm trên mặt đất cũng không hề ít hơn trên không.
Khi một con hoang thú thân phủ lân giáp đột nhiên từ trong chỗ sâu trong rừng lao tới, Sở Chước thiếu chút nữa trực tiếp mặt chạm vào nhau cùng với nó, may mắn nàng kịp lúc nhảy lên, cong người chuyển một cái, nhảy lên trên một gốc cây cổ mộc cao to.
Nào biết nàng đều trốn đi rồi, đó hoang thú phủ lân giáp cả người thế nhưng cũng cong người chuyển một cái, một đôi thú đồng tử băng lãnh nhìn chằm chằm vào nơi nàng ẩn thân, sau đó không chút khách khí đụng lên gốc cổ mộc thô to đó, đụng đến cổ mộc bị rụng lá ào ào, Sở Chước ở trên cây thiếu chút nữa cũng bị đụng xuống dưới.
Sở Chước giận, tùy tay chính là quăng qua hai quả đạn lôi bạo.
Tiếng ầm ầm vang dội, uy lực lực sát thương của đạn lôi bạo đối với hoang thú gần như không có, nhưng nổ mạnh này không thể nghi ngờ đúng là khiêu khích nó, từ trong lỗ mũi phun ra hai đạo khí, đâm đầu càng thêm kịch liệt.
Lúc này Sở Chước bỏ cây mà chạy đi.
Hoang thú cũng buông bỏ đụng cây, bốn vó giương lên, giống như máy ủi đất ầm ầm mà đuổi theo nàng.
Thực xui xẻo!
Sở Chước bất đắc trong lòng dĩ, cũng không dám dừng lại, thực lực của con hoang thú này còn ở phía trên nàng, nếu nàng dừng lại chiến đấu cùng nó, chỉ có phần đưa đồ ăn cho nó thôi.
Chỉ có thể dựa vào thân thủ linh hoạt của mình, nhảy loạn lên ở trên cổ mộc, phòng tránh chiến diện đối đầu với con hoang thú trên đất không có biện pháp bay đó.
Lúc Sở Chước chạy trốn, cũng không quên quan sát chung quanh.
Dư quang khóe mắt quét đến một bóng dáng màu vàng, Sở Chước hiểm lại hiểm mà xuất Toái Tinh dù ra, Toái Tinh dù mở ra, cản trở bóng dáng màu vàng đó tập kích, mà nàng cũng bởi vì cự lực tập kích, cả người bay ngược đi ra ngoài, hung hăng đụng vào một gốc cây cổ mộc, khí huyết quay cuồng, phun ra một búng máu.
Bất chấp thân thể thương, Sở Chước không dám có chút tạm dừng, nhanh chóng lao đi hướng hoang thú trên đất.
Kẻ tập kích cũng đuổi sát theo phía sau nàng.
Mắt thấy đã sắp đụng vào cùng nhau với con hoang thú thân phủ lân giáp trên đất đó, Sở Chước thậm chí khi nhìn đến thú tính băng lãnh trong mắt nó cùng với răng nhọn khổng lồ nó mở miệng ra, nàng đột nhiên xoay