Khi Sở Chước bất chợt xuất hiện ở vạn pháp đỉnh, hai người Ốc Cổ Tộc đang yêu tinh đại chiến.
Càng làm cho nàng tức giận là, bọn họ thế nhưng lơ đễnh với sự xuất hiện của nàng, tác phong hào sảng, không có chút lòng xấu hổ nào, hai cỗ thân thể xanh trần trụi, làm cho Sở cô nương còn chưa từng song tu cùng con thần thú nào đó càng tức giận.
Sở cô nương tức giận lấy trọng kiếm ra, cho một người một kiếm, nháy mắt đánh Lục Đạt mềm nhũn.
Hai người Ốc Cổ Tộc cả mặt máu nhìn nàng, ôm nhau phát run, vẻ mặt sợ hãi.
Sở Chước dùng trọng kiếm gõ mặt đất, âm trầm nói: "Không cho phép đánh nhau ở trong này, nếu lại để cho ta nhìn thấy, cắt nó." Ánh mắt nàng âm trầm nhìn chằm chằm vào bộ vị không thể miêu tả nào đó dưới thân của giống đực Ốc Cổ Tộc, tràn đầy ác ý.
Lục Đạt cảm giác được ác ý dày đặc của nàng, ôm chặt lấy Lục Đóa, vội gật đầu không ngừng.
Uy hiếp xong, Sở Chước mới rời khỏi vạn pháp đỉnh, tiếp tục nghiên cứu Ngọc Trọc Châu.
Hai viên Ngọc Trọc Châu là nàng lấy từ trên người hai Ốc Cổ Tộc, chúng nó đã hấp thu tinh huyết của hai người, cướp vào tay cũng không thể dùng.
Ngọc Trọc Châu bề ngoài là xanh lá, vô cùng giống với màu da của người Ốc Cổ Tộc, vào tay ấm mát, hiện lên sáng bóng oánh nhuận nhàn nhạt, có thể cảm giác được trong hạt châu ẩn chứa lực lượng nào đó rất đỗi ôn hòa, trừ cái đó ra, thì không có cảm xúc quá lớn nào khác.
Sở Chước đoán, Ngọc Trọc Châu vốn cũng chỉ là có tác dụng che giấu hơi thở, đại khái là hai viên Ngọc Trọc Châu này đã nhận chủ, cho nên trừ chủ nhân, thì người ngoài không thể sử dụng nó, lấy tới tay cũng không có giá trị gì.
Mà tác dụng lớn nhất của nó, cũng chỉ là vì che giấu hơi thở thôi.
Ở trong rừng cây nguy hiểm, lại rất có thích hợp.
Quả nhiên, sinh linh có thể sinh sống sinh sản ở Hồng Mông chi cảnh, mỗi một chủng tộc đều có phương thức sinh tồn của mình, đáng giá tham khảo.
Nghiên cứu xong Ngọc Trọc Châu, Sở Chước liền thả nữ Ốc Cổ Tộc —— Lục Đóa ra khỏi vạn pháp đỉnh, để cho nàng dẫn đường, đi tới chỗ thu thập chất lỏng Thiên Âm Quỷ Đằng.
"Thiên Âm Quỷ Đằng sinh trưởng ở bên vách núi đen phía tây Tùng Lâm, nơi đó là địa bàn của Thiên Âm Quỷ Ong, cực kỳ nguy hiểm, bình thường hoang thú đều không dám tới gần." Lục Đóa vừa đi vừa nói chuyện.
Sở Chước liếc nhìn nàng một cái: "Ốc Cổ Tộc các ngươi cần nó, chắc chắn có biện pháp thu thập nó, đúng không?"
Ánh mắt Lục Đóa chợt lóe, Sở Chước đoán mình đã nói trúng.
Có Lục Đạt trong tay Sở Chước, Lục Đóa cũng không dám đùa giỡn chiêu trò gì, nàng ta nói: "Ngọc Trọc Châu cần tài liệu mặc dù không phải quá khó tìm, nhưng muốn thu thập cũng rất khó khăn, trong tộc chỉ có tộc nhân được ban họ Lục, mới có thể có được một viên Ngọc Trọc Châu..."
Cho nên, số lượng Ngọc Trọc Châu cũng không phải đạt tới tình cảnh người người đều có, có thể thấy được những tài liệu này cũng không dễ thu thập.
Sở Chước lười phải đoán ý tứ trong lời nói của nàng ta, gác trọng kiếm ở trên vai, cười nhìn nàng ta: "Vậy ngươi có thể lấy được nhựa Thiên Âm Quỷ Đằng từ trong tộc? Nếu có thể, chúng ta cũng không cần đi vách núi đen bên kia."
Thần sắc Lục Đóa cứng ngắc lại, cúi đầu: "Trong tộc nhựa Thiên Âm Quỷ Đằng đã không còn nhiều lắm, đều ở trong tay tộc trưởng."
Sức chiến đấu của tộc trưởng là chiến sĩ Ốc Cổ Tộc mạnh nhất trong bộ lạc Lục Đóa bọn họ, lấy thực lực của Lục Đóa bọn họ, căn bản không có khả năng lấy được nhựa Thiên Âm Quỷ Đằng từ trong tay tộc trưởng, Sở Chước cũng không có khả năng lấy lực của bản thân đi chống lại toàn bộ bộ lạc, cho dù đó chỉ là bộ lạc nhỏ chừng một ngàn người.
Cho nên, ngay từ đầu Sở Chước đã dự tính tự mình đi thu thập nhựa Thiên Âm Quỷ Đằng.
Lục Đóa thấy Sở Chước không có động tĩnh, đành phải ngậm miệng lại, bức bối không hé răng mà dẫn dắt nàng đi tới vách núi đen chổ của Thiên Âm Quỷ Đằng.
Lộ trình nơi đây cách vách núi đen nơi của Thiên Âm Quỷ Đằng ước chừng có nửa tháng, cần xuyên qua địa bàn vài loại hoang thú to lớn, hệ số nguy hiểm muốn cao hơn lúc trước Sở Chước tìm kiếm lăn lộn trải qua ở trong rừng cây.
Nhưng mà, cuộc sống trong rừng cây nửa năm này, cũng không phải là vô ích chẳng thu được gì, Sở Chước đã học được từ trong hoàn cảnh mà phân biệt địa bàn hoang thú cùng với tập tính cuộc sống của chúng nó, có thể làm cho nàng lập tức làm ra phán đoán, tránh cho đối đầu với hoang thú mạnh mẽ hơn mình.
Trên đường, Sở Chước trả lại Ngọc Trọc Châu cho Lục Đóa.
Tu vi của Lục Đóa thấp hơn nàng, gặp phải hoang thú, phản ứng không mau bằng nàng, có Ngọc Trọc Châu ẩn giấu đi hơi thở của nàng ấy, cũng giảm bớt một ít phiền toái.
Ở trong mắt Lục Đóa, Sở Chước là một tồn tại phi thường đáng sợ.
Tu vi của nàng mặc dù cao, nhưng không cao như tộc trưởng trong bộ lạc bọn họ, lại kinh nghiệm sinh sống ở trong rừng cây vô cùng phong phú, luôn có thể ở trước khi hoang thú phát giác, nhanh chóng tránh đi, đi qua sát địa bàn bên cạnh hoang thú, vẫn chưa khiến cho hoang thú chú ý.
Ở trong mắt Lục Đóa, Sở Chước cho dù không cần Ngọc Trọc Châu, cũng có thể sinh sống rất tốt ở trong rừng cây.
Sở Chước nghe được lời Lục Đóa nói, liếc nhìn nàng một cái, không lên tiếng.
Ngọc Trọc Châu không phải chỉ riêng dùng để tránh né hoang thú, tác dụng hẳn là không chỉ có điểm ấy.
So với mong muốn thì tốn thời gian nhiều hơn gấp đôi, bọn họ mới đến được vách núi đen nơi của Thiên Âm Quỷ Đằng.
Rất xa, có thể nhìn thấy một ít bụi thực vật xanh lá treo ở trên vách núi đen, chi chi chít chít trèo lên toàn bộ vách núi đen, giống như thác nước màu xanh xám từ thiên không nghiêng đổ xuống.
Trong lá cây màu xanh xám, ngẫu lộ ra mấy đóa hoa diện mạo vô cùng loạn tạp, có một ít Thiên Âm Quỷ Ong đậu ở trên đó.
Thiên Âm Quỷ Ong cả người hiện ra màu xám, mỗi một con trưởng thành lớn chừng nắm đấm nam nhân, giữa bụng có một cái mặt quỷ xương khô, vừa thấy thì biết không dễ chọc.
Thiên Âm Quỷ Ong cùng Thiên Âm Quỷ Đằng là quan hệ sống nương tựa lẫn nhau, Thiên Âm Quỷ Ong thích ăn mật hoa Thiên Âm Quỷ Đằng, nên cung cấp bảo hộ cho Thiên Âm Quỷ Đằng, Thiên Âm Quỷ Đằng thì cung cấp mật hoa nuôi nấng nó.
Hai người dừng lại ở chỗ cách vách núi đen nửa dặm.
Bọn họ trốn tránh ở sau một khối cự thạch, lặng lẽ thăm dò nhìn một thác Thiên Âm Quỷ Đằng.
"Tiền bối, sào huyệt của Thiên Âm Quỷ Ong ngay tại mặt sau Quỷ Đằng, chúng nó số lượng rất nhiều, nếu phát hiện kẻ xâm nhập, dốc toàn bộ lực lượng, ít có người có thể toàn thân trở ra." Lục Đóa vẻ mặt sợ hãi nói: "Trong tộc chỉ có vài vị dũng sĩ có thực lực cường hãn mới có thể tới đây lấy nhựa Thiên