Huyễn hồ ly mười đuôi là đứa trời sinh nhát gan sợ chết, đối với nó lựa chọn ngủ đông ở đây đợi nàng tới tìm, Sở Chước tuyệt đối không ngoài ý muốn, đổi lại là vì ảo cảnh thiên nhiên nơi đây, làm cho nó có điều thu hoạch, ở phương diện ảo thuật, lại tinh tiến rất nhiều, ngay cả tu vi đều có sự tăng tiến.
Lúc trước khi Huyễn Ngu rớt xuống đến đáy cốc, cũng muốn rời khỏi, nhưng trong hồ này có quái vật nửa hình người thân đuôi rắn, nó liền sợ tới mức thiếu chút nữa thì bùng nổ, đành phải trốn đến bên trong vết nứt đáy cốc, lợi dụng ảo cảnh thiên nhiên trong vết nứt che giấu mình đi, mới có thể ở nơi nguy cơ tứ phía này, bình an trốn tránh được đến nay.
Trong lòng Sở Chước vốn lo lắng nhất là Huyễn Ngu, tuy rằng ảo thuật lợi hại, nhưng cái khác thật sự không lấy ra được, lại là đứa nhát gan sợ phiền phức, gặp chuyện chỉ biết khóc hu hu hu hu, có lẽ là đứa dễ gặp chuyện không may nhất trong tất cả đồng bạn.
Có lẽ hồ ly ngốc có ngốc phúc, rớt xuống nơi tuy rằng nguy hiểm, nhưng có cái ảo cảnh thiên nhiên, không chỉ có làm cho nó được ích lợi, còn là một nơi ẩn thân vô cùng tốt, làm cho nó bình an vượt qua đoạn thời gian nguy hiểm mới đến đó.
Huyễn Ngu nói xong chuyện của mình, nhìn phía Sở Chước: "Chủ nhân thì sao? Sao bây giờ mới đến? Có phải gặp được rất nhiều chuyện nguy hiểm hay không? Chủ nhân có nhìn thấy những người khác không?"
Đang nói, đột nhiên chống lại một đôi mắt đen đồng dạng ngập nước, thế này mới chú ý tới một con sóc lông đỏ ngồi xổm ở trên vai Sở Chước, sóc lông đỏ đuôi to ngồi ở bên cổ nàng, làm nổi bật dung mạo như vẽ như họa của nàng, càng phát ra tinh xảo mỹ lệ.
Nhưng tiểu hồ ly lại nháy mắt xù lông, một móng vuốt chộp tới sóc lông đỏ.
Sóc lông đỏ không nghĩ tới nàng đột nhiên làm khó dễ, hét lên một tiếng, xẹt theo bả vai Sở Chước lẻn đến trên đầu nàng, gắt gao ôm lấy đuôi to của mình đến trong lòng, hoảng sợ nhìn tiểu loli đột nhiên gây khó dễ.
Sở Chước bắt lấy móng vuốt nàng lại cào tới dị chuột lông đỏ, nói: "Đây là Tầm Thạch Thử, xem như đồng bạn."
Huyễn Ngu nhìn nhìn dị chuột lông đỏ kinh sợ ngồi xổm ở trên đầu nàng, lại nhìn nhìn Sở Chước, mất hứng nói: "Ngay cả muội cũng chưa từng ngồi ở trên vai chủ nhân...!nếu lão đại mà biết, sẽ lột da nó."
Tiểu loli một đôi mắt to trắng đen rõ ràng tràn đầy ác ý nhìn dị chuột lông đỏ, ước gì Phong Chiếu nhanh chóng thấy một màn như vậy, lột da con dị chuột lông đỏ này.
Dù sao cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng được ngồi ở trên bả vai của chủ nhân, cũng không cho tiểu động vật khác ngồi.
Sở Chước vỗ vỗ đầu nó, đơn giản nói qua chuyện của mình với nó.
Tiểu loli rất nhanh dời đi lực chú ý, khi nghe Sở Chước nói trừ bỏ nó, thì những người khác đều không có tin tức, cũng không cảm giác lực khế ước lẫn nhau, khuôn mặt nhỏ nhắn của nó nhăn thành mặt mướp đắng, nhưng mà đã lập tức kiên định nói: "Không có việc gì, bọn họ nhất định còn tại địa phương khác, chờ chủ nhân đi tìm bọn họ.
Lão đại lợi hại như vậy, nhất định cũng sẽ hội hợp cùng chúng ta rất nhanh."
Đối với tiểu loli tự tin mù quáng, Sở Chước cười sờ sờ đầu nàng, ngược lại hỏi: "Đúng rồi, Huyễn Ngu, muội ở trong này đợi lâu như vậy, có biết có cái gì có thể khắc chế thủy quái trong hồ bên ngoài không?"
"Có đó." Huyễn Ngu vui thích nói: "Khi muội vừa đến Hồng Mông chi cảnh, còn kém chút thì bị chúng nó kéo vào trong nước, đám quái vật này thực đáng sợ, ở trong nước là vô địch.
Sau đó muội trốn vào trong chỗ vết nứt này, thường xuyên muốn tìm kiếm phương pháp rời khỏi, liền thử rất nhiều loại, phát hiện thủy quái này không thích hơi thở trúc hổ phách tơ vàng..."
Trúc hổ phách tơ vàng có ở gần ngay chỗ Huyễn Ngu ẩn thân, nàng mang Sở Chước đi nhìn xem, phát hiện trúc hổ phách tơ vàng đó chẳng qua cao chừng một trượng, mỗi một cây gậy trúc thô cỡ cánh tay trẻ con, gậy trúc hiện ra màu hổ phách, quấn quít lấy một tầng tơ vàng, chỗ lá nhọn thấm một cỗ mùi gậy trúc thơm ngát.
Hương vị này bọn họ ngửi thấy thì vô cùng thơm ngát, nhưng thủy quái lại cực kì chán ghét, khi ngửi được đều tránh đi xa xa.
Sở Chước cảm thấy có thể dùng trúc hổ phách tơ vàng này thử một lần.
Lúc này nàng nói với Huyễn Ngu: "Lúc trước còn có hai người tu luyện đi theo ta, bọn họ đến từ Thực Viêm Sơn, hẳn là người tu luyện trong Hồng Mông chi cảnh..."
Nghe nói Hồng Mông chi cảnh còn có người tu luyện, ánh mắt Huyễn Ngu trợn tròn.
Nhưng mà ngẫm lại cũng không kỳ quái, Hồng Mông chi cảnh là một không gian độc lập trưởng thành vô cùng hoàn thiện, trong không gian đại lục thiên tài địa bảo phong phú, thích hợp cho người tu luyện sinh tồn tu luyện.
Sở Chước cũng từng đoán, người tu luyện giống như huynh muội Thương thị vậy, có thể là hậu đại của người tu luyện từ thật lâu trước kia từ bên ngoài đi vào lưu lại.
Tính nguy hiểm ở Hồng Mông chi cảnh không cần nói cũng biết, có vài người tu luyện đã sớm ngã xuống, có vài người tu luyện ương ngạnh sống sót, lại bởi vì một ít nguyên nhân, không thể rời khỏi, cuối cùng đành phải ở lại nơi đây sinh sôi nảy nở, trải qua năm tháng dài dòng, số lượng người tu luyện càng ngày càng nhiều, kiến tạo ra thành tu luyện, phân chia ra các thế lực.
"Chủ nhân, hai người đó có thể tin sao?" Huyễn Ngu có chút lo lắng cắn ngón tay nhỏ bé nõn nà, nhớ tới trước khi tiến vào, Sở Thanh Sương dặn dò, trong lòng càng thêm lo lắng.
Kỳ thực lúc nhìn thấy Sở Chước, nàng cũng lo lắng chủ nhân này là giả, nhưng mà trực giác của yêu thú xưa nay chuẩn xác, đã lập tức xác nhận đây là chủ nhân.
Sở Chước thản nhiên nói: "Có thể tin hay không thì đừng lo, chỉ cần có thể rời khỏi nơi Hoang Trạch, đều có thể lợi dụng."
Huynh muội Thương thị lợi dụng nàng, làm sao nàng lại không phải lợi dụng bọn họ? Trong lòng nhau đều biết rõ ràng, vi diệu duy trì một cái cân bằng, không đến khi khốn cảnh tuyệt đối, song phương đều sẽ không đánh vỡ cân bằng này.
Huyễn Ngu đối với nàng xưa nay tín nhiệm, nghe xong cũng không nói cái gì nữa, dùng Huyễn Tâm Kính tìm kiếm hai người đó.
Huyễn Ngu chiếm cứ nơi này mấy năm, sớm nghiên cứu thấu ảo cảnh nơi đây, cũng kéo vào trong Huyễn Tâm Kính của nàng, nơi này chính là thế giới của nàng, muốn tìm hai người bị lạc ở trong ảo cảnh, rất là dễ dàng.
Rất nhanh Huyễn Ngu liền xác định nơi của bọn họ.
Hai huynh muội Thương thị cũng bị phân tán theo, so với Sở Chước bình tĩnh, thì hiển nhiên hai người đối với ảo cảnh cũng không nghiên cứu nhiều lắm, thậm chí bởi vì ở trong ảo cảnh đánh thẳng về phía trước, nên nhanh chóng rơi vào nơi nguy hiểm.
Khi Sở Chước xuất hiện ở trước mặt Thương Sí, Thương Sí đang bị gai của một loại linh thực có được tính