Sau khi rời khỏi chỗ của Phượng thiếu chủ, Sở Chước ôm tiểu chính thái trong lòng, trở lại khoang thuyền nàng nghỉ tạm.
Huyền Thông đi theo sau lưng bọn họ.
Sở Chước cười cười với Huyền Thông, tuy rằng không biết làm sao Huyền Uyên có thể nhận thức tộc Huyền Vũ, nhưng mà theo như vừa rồi hắn đối thoại cùng Phượng Lưu Thanh cũng biết, hắn có hiểu hiết rõ ràng đối với lai lịch của Huyền Uyên, thậm chí cũng cực kì bảo vệ Tiểu Huyền Vũ Huyền Uyên chỉ vừa tấn cấp không lâu, đối với hắn tự nhiên cũng rất thân thiện.
Vừa mới tiến vào khoang thuyền, một con hồ ly lông trắng và một con sóc lông đỏ liền nhào tới.
Nhưng mà khi sóc lông đỏ phát hiện còn có người xa lạ, sợ tới mức cả người xù lông, kêu lên một tiếng chít, lẻn đến trên vai Sở Chước, dính chặt lấy.
Tiểu hồ ly thì biến thành hình người, nghi hoặc nhìn tiểu chính thái trong lòng chủ nhân một lát, cảm giác được hơi thở của tiểu chính thái, nhất thời kinh hỉ kêu lên: "Huyền Uyên!"
Huyền Uyên nhếch miệng nở nụ cười với nàng, ngẩng đầu nhìn qua con sóc lông đỏ chiếm cứ ở trên vai Sở Chước, nhìn thế nào cũng cảm thấy không đúng, vì thế nó làm một cái động tác vô cùng tương tự như Huyễn Ngu, một phen túm lấy đuôi to sóc lông đỏ, kéo nó xuống khỏi bả vai Sở Chước ném ra.
Dị chuột lông đỏ phát ra một tiếng kêu thê lương hoảng sợ, bị Huyễn Ngu tiếp được, sau đó gắt gao dính ở trong lòng nàng.
Trong khoảng thời gian này, hồ ly và sóc bị nhốt ở trong khoang thuyền, sớm chiều ở chung, cùng với có kẻ địch chung uy hiếp, cảm tình của hai đứa rốt cục sâu đậm hơn rất nhiều, Huyễn Ngu cũng không nhằm vào dị chuột lông đỏ nữa.
"Huyền Uyên, đây là Tầm Thạch Thử chủ nhân mới thu." Huyễn Ngu dùng giọng lo li mềm mại nói.
Bé rùa nhìn nhìn Sở Chước, lại nhìn xem con dị chuột lông đỏ bị dọa hỏng đó, nãi thanh nãi khí nói: "Nơi này là của lão đại, không cho phép nó bò."
Sở Chước: "...!..."
Sở Chước xoa bóp mặt bánh bao thịt của tiểu chính thái, thỉnh Huyền Thông tiến vào.
Khoang thuyền cũng không lớn, nhưng mà mấy vật dụng như bàn ghế đều đầy đủ hết, thỉnh Huyền Thông ngồi xuống, Sở Chước lấy công cụ ra pha cho hắn một bình linh trà tốt nhất, lại cười nói: "Huyền Thông tiền bối, lúc trước đa tạ tiền bối che chở."
Huyền Uyên luôn luôn là một đứa nhỏ nhu thuận có hiểu biết, tuy rằng bị Phong Chiếu dạy dỗ có chút sai lệch, nhưng sẽ không vô duyên vô cớ đi công kích người khác.
Vừa rồi hắn có thể kiêu ngạo oán giận Phượng Lưu Thanh như thế, vì xả giận cho chủ nhân nàng đây, cũng là bởi vì có mặt Huyền Thông, nể tình Huyền Thông, nên Phượng Lưu Thanh có tức giận như thế nào đi nữa, cũng sẽ không thực sự xả giận lên một ấu tể Tiểu Huyền Vũ.
Điểm ấy nàng xem như cực kì hiểu rõ.
Huyền Thông cười ngây ngô nói: "Không cần như thế, ta và Huyền Uyên coi như là duyên phận, mà hiện tại nó đã là Huyền Vũ, tất nhiên không thể để cho hắn bị người ngoài ức hiếp."
Sở Chước không khỏi nhìn về phía Huyền Uyên, trừ bỏ biết Huyền Uyên đã luyện hóa tinh huyết Huyền Vũ, trở thành thần thú Huyền Vũ ra, thì nàng đối với nó trải qua hoàn toàn không biết gì cả.
Huyền Uyên ngồi ở trên đùi nàng, Huyễn Ngu và dị chuột lông đỏ ngồi bên cạnh, đều gắt gao dính lấy Sở Chước, trên mặt bàn bày mấy món ăn, đều là thịt, thịt khô hương cay, cá khô nhỏ ngũ vị hương linh tinh, hai ấu tể đang ăn đến cả mặt đều là dầu mỡ, vẻ mặt tiểu hài tử.
Huyền Uyên nâng một gương mặt dính dầu mỡ lên, ngẩng đầu nói với Sở Chước: "Chủ nhân, sau khi đệ đi đến Hồng Mông chi cảnh, thì rơi xuống trong một chỗ khe nước phong bế, nơi đó rất nguy hiểm, còn có ngũ độc đồng cổ ngưu, đệ không trốn ra được, đành phải luyện hóa tinh huyết Huyền Vũ chủ nhân cho đệ..."
Huyền Uyên tuổi còn nhỏ, tuy rằng Uyên Đồ Huyền Quy có được một thân phòng ngự lợi hại, đi theo Sở Chước cũng có không ít cơ duyên, có thể làm cho thực lực của nó tích lũy được cao hơn yêu thú cùng tuổi.
Nhưng mặc kệ nói như thế nào, nó còn chưa tới tuổi biến hóa, thậm chí cũng chưa đến thời kì tốt nhất luyện hóa tinh huyết Huyền Vũ, mạo hiểm luyện hóa, có thể nói là cửu tử nhất sinh.
Ước chừng vùng vẫy hồi lâu, mùi máu tươi đưa tới rất nhiều sinh vật nguy hiểm sinh hoạt tại trong khe nước, đồng dạng cũng đưa tới Huyền Thông sinh sống ở trong khe nước.
Huyền Thông cảm giác được hơi thở của Huyền Vũ, vôi đi tới xem xét, may mắn là hắn tới kịp, hộ pháp cho Huyền Uyên đang chuyển hóa, mới làm cho nó thuận lợi chuyển hóa thành Huyền Vũ.
Tuy rằng Huyền Uyên cũng không phải là Huyền Vũ trời sinh, nhưng nó có được cơ duyên này, có thể luyện hóa tinh huyết Huyền Vũ, chuyển hóa thành Huyền Vũ, cũng có thể nhận được tộc Huyền Vũ tán thành, Huyền Thông liền coi nó là tiểu bối trong tộc, giúp nó thích ứng kỹ năng Huyền Vũ, cũng dạy nó làm sao có thể sinh tồn trong khe nước.
Bọn họ nán lại ở trong khe nước vài năm, thẳng đến khi Huyền Uyên thích ứng, mới rời khỏi khe nước.
Lối ra khe nước ngay tại trong hồ này, sau khi hai Huyền Vũ lớn nhỏ bước ra, cũng không vội rời khỏi, mà là tới lui tuần tra ở trong hồ, đây cũng là phương thức tộc Huyền Vũ sinh tồn, chỉ cần gặp được địa phương có nước, bọn họ sẽ không nóng vội, lười biếng chìm nổi ở trong nước một phen, thẳng đến khi có chuyện gì, mới có thể chậm rì rì rời đi.
Chỉ là không nghĩ tới, Huyền Uyên tìm Thủy Tê Giao Xà ở trong hồ chơi đùa, nhấc lên bọt nước không cẩn thận đánh lên thuyền chạy đến, khiến cho người trên thuyền chú ý, tiến tới phát hiện Sở Chước ở trên thuyền.
Nghe xong Huyền Uyên trải qua, Sở Chước lại thành khẩn cảm tạ Huyền Thông.
Bộ tộc Huyền Vũ có bản tính đôn hậu thành thực, bọn họ không có dã tâm gì, có thể được gọi là sứ giả hòa bình giới tu luyện, không đến lúc tất yếu, sẽ không dễ dàng đánh nhau với người khác, làm cho rất nhiều chủng tộc lén thầm than tiếc nuối mai rùa cứng rắn của bọn họ.
Cho nên Huyền Thông gặp được Tiểu Huyền Quy đang chuyển hóa, có thể không hề nghĩ ngợi gì mà giúp nó, hướng dẫn nó quen thuộc kỹ năng bộ tộc Huyền Vũ, che chở nó đi tới.
"Thúc rất tốt, thích thúc." Tiểu Huyền Uyên cũng nói theo.
Huyền Thông cười ha ha sờ sờ đầu tiểu chính thái, nói với Sở Chước: "Không biết Sở cô nương về sau có an bài gì?"
Sở Chước hiểu rõ ý tứ trong lời nói của hắn, cười nói: "Nghe nói Bắc Minh U Hà và Nam Dã Phượng cốc xưa nay quan hệ thân thiết, ta cũng không thể làm tiền bối khó xử, tất nhiên là cứ an ổn mà đợi ở trên thuyền, đi Nam Dã Phượng cốc cùng Phượng thiếu chủ bọn họ."
"Cô thực sự muốn đáp ứng Phượng thiếu chủ làm nàng dâu của hắn?" Huyền Thông kinh ngạc hỏi nàng.
Sở Chước bật cười: "Phượng thiếu chủ làm người vẫn không tệ, sẽ không làm mấy chuyện ép buộc."
Huyền Thông thì lại lắc đầu: "Sở cô nương có điều không biết, Phượng chủ là người che chở ấu tể, Phượng thiếu chủ coi