Cùng Trời Với Thú

Chương 549


trước sau



Sở Chước cùng lông xù trên cây ngô đồng mắt to trừng mắt nhỏ, nhưng mà hiển nhiên ánh mắt nàng không hơn được nó.
Rất nhanh, con động vật nhỏ chỉ biết kêu meo meo meo meo chui ra toàn bộ thân thể, sau đó chuẩn xác nhào đi qua nàng phía dưới tàng cây.
Sở Chước lý trí là muốn tránh đi, nhưng thân thể lại theo bản năng đón lấy, hai tay trầm xuống, con động vật nhỏ chỉ lớn cỡ hai tay bàn tay người trưởng thành đã vươn móng vuốt ra ôm lấy vạt áo nàng, xẹt một cái lẻn đến trên vai nàng, vững vàng ngồi ngay ngắn ở chỗ kia.
Sở Chước quay đầu nhìn nó.
Tiểu bạch meo meo lông xù cũng quay đầu nhìn nàng, sau đó nheo lại một đôi mắt màu vàng, lại mềm nhũn, mềm mại non nớt meo meo một tiếng với nàng.
Sở Chước: "...!..."
Sở Chước mặt đơ như gỗ nhìn nó, thầm nghĩ ngươi một con ấu tể Bạch Hổ, học mèo kêu lại không cảm thấy là rất không có uy nghi của thần thú sao?
Huyễn Ngu và Huyền Uyên mang theo dị chuột lông đỏ chơi đùa từ cánh rừng dưới chân núi trở về, liền nhìn thấy tiểu bạch meo meo cả người lông trắng ngồi xổm ở trên vai Sở Chước.
"Chủ nhân, đây là..." Huyễn Ngu kinh ngạc hỏi.
Huyền Uyên bước chân ngắn nhỏ chạy tới, nhìn nhìn con tiểu bạch meo meo, nói: "Chủ nhân, là ấu tể Bạch Hổ."
Nghe được lời Huyền Uyên nói, Huyễn Ngu có chút sợ hãi, vốn có chút mất hứng lại thêm một con tiểu động vật lông xù chiếm cứ bả vai Sở Chước, nhưng vừa nghe nói là ấu tể thần thú Bạch Hổ, nó liền rụt móng vuốt về, cũng không dám kéo dị chuột lông đỏ giống như bình thường mà kéo con ấu tể Bạch Hổ này xuống đến.
Huyền Uyên vươn tay về phía Sở Chước, muốn chủ nhân ôm.
Sở Chước ôm lấy nó, Huyền Uyên đưa mặt tiến đến trước mặt ấu tể Bạch Hổ, một đôi mắt đen lúng liếng cùng nhau trừng đến ấu tể Bạch Hổ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sở Chước đang lo lắng nó có thể lại ra tay giống như với dị chuột lông đỏ hay không, ra ngoài dự đoán là, Huyền Uyên cũng không có làm như vậy, mà là vươn tay nhỏ mập mạp ra, sờ sờ lông Bạch Hổ con, nói với Sở Chước: "Chủ nhân, nó tốt."
Sở Chước bật cười, ôm nó ngồi lên ghế đá dưới tàng cây, kêu Huyễn Ngu cùng dị chuột lông đỏ cùng nhau ngồi xuống, đặt Huyền Uyên tới bên cạnh, lại đẩy một ít linh quả khoái khẩu thị nữ Phượng cốc đưa tới đến trước mặt bọn nó, cười hỏi: "Nó tốt thế nào?"
"Giống lão đại." Huyền Uyên thành thành thật thật nói.
Huyễn Ngu cũng gật đầu theo, một đôi mắt chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm con ấu tể Bạch Hổ.
Sở Chước đặt ấu tể Bạch Hổ tới trên bàn đá, nó cũng không phản kháng, nhu thuận ngồi xuống ở đằng kia, hai móng chắp lại, đợi khi Sở Chước đưa cho nó một quả linh quả đỏ rực, nó vươn móng vuốt ra đè xuống lòng bàn tay nàng, đệm thịt mềm mại đó, làm cho tim người ta cũng muốn tan chảy.
Lời Huyền Uyên nói làm cho nàng nhảy dựng trong lòng, lại nhìn đến con ấu tể Bạch Hổ ấn nàng lòng bàn tay xong, thì cúi đầu ăn linh quả, hỏi thử nó: "Nó giống A Chiếu thế nào? Bởi vì là Bạch Hổ sao?"
Ấu tể Bạch Hổ ăn linh quả, cái đuôi vừa vung qua lại vung lại, hiển nhiên rất vui vẻ.
"Dạ, đều là Bạch Hổ." Hai tiểu động vật cùng nhau gật đầu.
Sở Chước lại bật cười, nhẹ nhàng mà sờ sờ đầu ấu tể Bạch Hổ, cười nói: "A Chiếu không chỉ có là Bạch Hổ, huynh ấy còn có huyết thống mãnh thú khác, cũng không phải là Bạch Hổ thuần túy." Miệng nói xong, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào con ấu tể Bạch Hổ này, phát hiện nó không có động tĩnh đối với lời bọn họ nói.
Điều này làm cho Sở Chước nhịn không được phủ định suy đoán lúc trước, có lẽ con Bạch Hổ này không có quan hệ gì với Phong Chiếu.
Đi đến Hồng Mông chi cảnh rồi, liên tiếp gặp được thần thú Huyền Vũ cùng Phượng Hoàng, nàng đã hiểu rõ thần thú ở Hồng Mông chi cảnh cũng không hiếm thấy giống như Đại Hoang mười tám vực, cho nên lại gặp được một con ấu tể Bạch Hổ ở chỗ này cũng là bình thường, không thể vừa nhìn thấy một con Bạch Hổ, liền cho rằng có liên quan cùng Phong Chiếu.
Hơn nữa con Bạch Hổ này thoạt nhìn còn là ấu tể thôi.
Sở Chước an ủi chính mình ở trong lòng, nhưng về mặt hành động lại cực kì thân thiện với con ấu tể Bạch Hổ này, nghiễm nhiên chính là yêu ai thì yêu cả đường đi.
Huyền Uyên và Huyễn Ngu đối với ấu tể Bạch Hổ chạy đến Phượng Cơ Phong cũng cảm thấy vô cùng hứng thú.
"Chủ nhân, sao nó ở chỗ này? Là ấu tể tộc Bạch Hổ tới Phượng cốc chúc thọ sao? Muốn đưa trở về hay không?" Huyễn Ngu hỏi.
Sinh nhật của Phượng chủ, rất nhiều người Hồng Mông chi cảnh có uy tín danh dự đều đến đây, ấu tể thần thú Bạch Hổ sẽ xuất hiện ở trong này, dường như cũng không hề kỳ quái.

Chỉ là nó thoạt nhìn quá nhỏ, bọn họ đều cảm thấy, có phải không cẩn thận lạc đường đến Phượng Cơ Phong hay không.
Sở Chước lại chuyển một quả trái cây cho ấu tể Bạch Hổ: "Có khả năng đi."
Nhưng mà nàng cũng không lo lắng, đừng nhìn con ấu tể Bạch Hổ này rất nhỏ, sức chiến đấu cũng không tầm thường đâu, đây là thực lực trời sinh của thần thú, cho dù chỉ là ấu tể, cũng không cho phép khinh thường.
Bọn họ chơi một lát cùng ấu tể Bạch Hổ, còn không khỏi nhắc tới chuyện bên ngoài.
"Chủ nhân, lúc trước bọn muội đi Tĩnh Thủy Phong tìm Huyền Thông đại nhân, phát hiện Phượng cốc hiện tại thật náo nhiệt, còn có mấy ngày nữa chính là sinh nhật của Phượng chủ, tỷ nói bọn họ sẽ cho tỷ đi sao?" Huyễn Ngu lo lắng hỏi nàng.

Sở Chước thấy gương mặt loli của con bé tràn đầy ưu sầu, phát hiện Bích Tầm Châu không ở đây, đổi lại để nó đến quan tâm, nên vươn tay xoa bóp mặt loli của nó, cười nói: "Muội còn nhỏ tuổi, tại sao thích lo lắng như vậy?"
Huyễn Ngu mếu máo: "Không có biện pháp, Phượng cốc thế lực rộng lớn nhiều người, nên muội phải lo lắng chứ sao."
"Muội yên tâm đi, chỉ cần Phượng thiếu chủ có lòng, tự nhiên sẽ không vẫn luôn nhốt ta." Sở Chước thản nhiên nói, đối với tình cảnh hiện tại của mình tuyệt không lo lắng.
Hơn nữa đối với nàng mà nói, hiện tại lo lắng nhiều lắm cũng vô ích, không bằng nhân cơ hội tu luyện nhiều hơn.

Nhìn mấy đứa nhỏ chơi một lát, Sở Chước liền đi đỉnh núi tu luyện.
Huyền Uyên và Huyễn Ngu còn nhỏ, không chịu nổi khổ tu tịch mịch, mà sau khi gặp lại Sở Chước, có chủ nhân ở bên cạnh liền vạn sự đại cát, hai đứa ở trên con đường tu hành lại càng không dụng tâm.

Hơn nữa hiện tại Sở Chước cũng không thúc giục bọn họ tu luyện, thì lại càng sẽ không chủ động đi tu luyện.

thế hai đứa nhỏ lại sáp lại nói thầm với nhau.
Huyền Uyên nói: "Con chim thúi dám bức chủ nhân, giết chết hắn."
Huyễn Ngu nhìn tiểu chính thái lộ ra bộ dạng khí phách, có chút không đành lòng nhìn thẳng: "Đệ vẫn còn là ấu tể, hắn cũng đã trưởng thàn rồi, đệ đánh không lại hắn đâu."
"Không có việc gì, có thúc." Huyền Uyên lơ đễnh: "Chúng ta nhất định phải bảo vệ tốt chủ nhân, không thể để cho con chim thúi chiếm tiện nghi của nàng."
Huyễn Ngu gật gật đầu, sau đó vừa lo âu nói: "Phượng thiếu chủ rõ ràng không hề quan tâm đến chủ nhân, vì sao nhất định phải kết thành đạo lữ với chủ nhân chứ?"
Huyền Uyên tiểu chính thái liếc mắt nhìn con bé một cái, nói: "Tỷ không hiểu."
"Vậy đệ lại hiểu?" Tiểu loli cảm thấy mình còn lớn hơn Huyền Uyên ngốc này gần ngàn tuổi đây, tuy rằng truyền thừa không bằng nó, nhưng nên biết được thì cũng nhiều hơn nó đi.
"Chủ nhân trời sinh có thú duyên tốt, Phượng Hoàng thấy tự nhiên cũng thân cận." Huyền Uyên lơ đễnh nói.
Huyễn Ngu nga một tiếng, trì độn nhớ tới, chủ nhân tuy rằng sinh ra ở đại lục cấp thấp Huyền thế giới, nhưng hình như Sở gia là thế gia ngự thú, chú ý thú duyên, thú duyên của chủ nhân ở Sở gia là vô cùng tốt, ngay cả thần thú đều thân cận với tỷ ấy, chủ nhân bọn họ chính là một ví dụ.

Hiện tại lại thêm một con Phượng Hoàng, giống như cũng không có gì lạ.
Hai đứa nói chuyện hăng say, ấu tể Bạch Hổ ngồi ở một bên, hứng thú nhìn bọn họ, cái đầu lông chuyển qua chuyển lại, cảm thấy rất là thú vị.
Đợi hai đứa nhỏ đi chơi đùa giỡn rồi, ấu tể Bạch Hổ ngửi ngửi hơi thở trong không khí, liền đi đến đỉnh núi.
Mặt trời mọc lên, ánh nắng chiếu vào trên đỉnh núi, thiên địa tinh hoa dần dần tiêu tán.
Sở Chước tu luyện thuận theo đã qua một đoạn thời gian, đang chuẩn bị đứng dậy, thì thấy con ấu tể Bạch Hổ ngồi xổm ở trước mặt mình, hai móng vuốt chấp lại ở trước mặt, cái đuôi vòng ở giữa hai chân, nghiêng đầu, một đôi mắt màu vàng trừng đến tròn vo.
Thấy nàng nhìn qua, nó nũng nịu meo meo một tiếng, quả thực manh đến bạo.
Sở Chước trơ mặt nhìn nó, càng thêm cảm thấy nó và A Chiếu quá giống, chẳng lẽ Bạch Hổ đều là loại sinh linh biết bán manh thế này? Trước kia nàng chưa từng tiếp xúc với bộ tộc Bạch Hổ, một con Bạch Hổ duy nhất còn là con hỗn huyết, chỉ biết tùy hứng bán manh, không có bao nhiêu đặc thù của Bạch Hổ, làm cho nàng cũng không có cơ sở để nghiên cứu.
Tiểu Bạch Hổ nhảy vài cái đã đến trên vai nàng, lại meo meo với nàng một tiếng, giống như coi nàng trở thành tọa kỵ.
Trong lòng Sở Chước không sinh ra cảm giác bài xích, nàng quả nhiên không có biện pháp cự tuyệt kiểu sinh linh lông xù lại biết bán manh này.
Bả vai Sở Chước chở một con tiểu Bạch Hổ, cứ như vậy xuống núi.
Vừa đến sườn núi, liền thấy trước động phủ dưới tàng cây ngô đồng, đứng một người thiếu niên mặc xiêm áo thải vũ sặc sỡ của Phượng Hoàng, bên cạnh còn có hai con ấu tể đối với hắn như hổ rình mồi.
Phượng Lưu Thanh chẳng thèm ngó tới hai đứa ấu tể phòng bị, tầm mắt lòng vòng ở chung quanh, khi Sở Chước xuất hiện, nháy mắt liền nhìn đến nàng, mất tự nhiên mà gật đầu với nàng, ánh mắt chợ rơi xuống con ấu tể trên vai nàng.
"Ở đâu ra?" Phượng Lưu Thanh nhíu mày lại hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sở Chước cười nói: "Không phải là khách nhân của Phượng cốc các ngươi sao?"
Phượng Lưu Thanh vẫn nhíu mày, hắn tuy là thiếu chủ Phượng cốc, nhưng Phượng cốc nhiều việc như vậy, lại có rất nhiều thuộc hạ có khả năng, căn bản không cần hắn thiếu chủ này tự thân đi làm, đối với khách nhân đi đến cũng không hề để bụng.

Hơn nữa thần thú Bạch Hổ cùng Phượng Hoàng xưa nay bất hòa, mèo và chim làm sao có thể hòa thuận ở chung chứ? Gặp mặt không cho ngươi một móng vuốt ta cho ngươi một trảo thì coi như là tốt rồi.
Cho dù là con ấu tể Bạch Hổ, Phượng Lưu Thanh vẫn không thấy thoải mái.
Hắn nói: "Cũng là khách nhân, vậy quăng nó quay về chỗ Bạch Hổ Đông Đô Phong Vân Hải Lâm."
Đông Đô Phong Vân Hải Lâm là địa bàn thần thú Bạch Hổ, mặc kệ Bạch Hổ và Phượng Hoàng không hòa thuận thế nào, ít nhất ở mặt ngoài là không có xung đột gì, lần này là dinh nhật của Phượng chủ, Đông Đô Phong Vân Hải Lâm cũng sẽ phái người tới đây.
Sở Chước không nghe lời hắn nói, ôm ấu tể Bạch Hổ trên vai đến trong lòng, xoa bóp tiểu móng vuốt của nó, nhận được nó mềm nhũn meo meo một tiếng.
Phượng Lưu Thanh giật mình, sau đó ghét bỏ nói: "Con ấu tể Bạch Hổ này nhất định không phải thuần chủng, nào có Bạch Hổ học theo mèo mà kêu chứ?"
Sở Chước cười nói: "Nó còn nhỏ đi, hơn nữa ngươi không cảm thấy là rất đáng yêu sao?"
Phượng Lưu Thanh lắc đầu, hắn một con chim, hoàn toàn không biết một con động vật họ mèo có cái gì đáng yêu.
Sở Chước ôm ấu tể Bạch Hổ mềm nhũn làm tổ ở trong lòng nàng, hỏi: "Phượng thiếu chủ sao lại đột nhiên tới đây? Có chuyện gì sao?"
Phượng Lưu Thanh nhất thời nhăn nhó lên, nhìn nhìn nàng, hỏi: "Sống ở nơi này có quen không? Gần đây bản thiếu chủ bận rộn, không rảnh tới đây thăm nàng, nàng đừng trách."
Sở Chước hoàn toàn không thấy kỳ quái, hắn không đến mới tốt đấy.
Nàng cười nói: "Phượng thiếu chủ một ngày có ngàn việc, không cần khách khí như thế, ta chính là đến làm khách, ngày khác chắc chắn báo đáp ân tình Phượng thiếu chủ che chở."
Phượng Lưu Thanh có chút tức giận, nhưng nhìn ý cười dịu dàng trong veo trên khuôn mặt của nàng, không biết vì sao lại không tức giận nổi, nhịn không được trừng mắt nhìn con tiểu Bạch Hổ trong lòng nàng, thấy ấu tể Bạch Hổ nghiêng nghiêng đầu nhìn hắn, sau đó phun ra đầu lưỡi, làm cho hắn càng tức.
Hắn hừ một tiếng, quyết định không để ý tới đám ấu tể chưa đủ lông đủ cánh, nói: "Ngày sinh nhật của mẹ ta sắp đến rồi, bản thiếu chủ đã từng nói với bà về nàng, bà cũng muốn trông thấy nàng.

Đợi đến ngày sinh nhật, ta sẽ để cho Mai cô tới đây đón nàng."
Sở Chước nga một tiếng, không hề nhiệt tình nói: "Đã biết, Phượng thiếu chủ có ân với ta, ta quả thật phải cảm tạ một phen."
Phượng Lưu Thanh nhất thời không muốn nói chuyện với nàng..



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện