Đối với người từ ngoài đến kiêu ngạo xông tới, còn dám tới đến trước mặt chủ nhân đùa giỡn ngang ngạc, làm chủ nhân, đương nhiên không khách khí đánh ra ngoài.
Phượng chủ cũng không nói nhảm, khi vẫy tay hỏa phượng hoàng phía sau phát ra một tiếng phượng minh thanh thúy, lao đi về phía người trước núi.
Lấy thực lực của Phượng chủ, phượng hoàng linh hỏa này ngưng tụ mà thành hỏa phượng hoàng đã muốn có linh, uy lực vô cùng, thế gian này có thể địch nổi cùng nó cũng chỉ có một loại thần hỏa.
Khi hỏa phượng hoàng lao về phía Phong Chiếu, mọi người đều cho rằng hắn sẽ bị hỏa phượng hoàng đốt cháy mà chết, bị đánh ra Phượng cốc, hoặc là tránh đi một kích này, không chính diện giao phong.
Biết rõ thực lực không địch lại, còn chống đỡ trực tiếp, chỉ có ngu xuẩn mới có thể làm.
Nhưng mà ra ngoài dự đoán, Phong Chiếu không tránh không né, thế nhưng khu động tử diễm dưới chân, tử diễm hóa thành một con mãnh thú, đánh giết tới hỏa phượng hoàng.
Hai mãnh thú từ hỏa diễm hình thành lao vào đánh giết ở giữa không trung, khó phân ta và ngươi, nhiệt độ chợt lên cao, ngay cả không gian chung quanh đều vặn vẹo lắc lư lên.
Một màn này chấn động người bàng quan nhìn xem.
Phượng chủ thần sắc uy nghiêm mà lạnh nhạt, chỉ là thản nhiên nhìn.
Hỏa phượng hoàng tuy có linh, nhưng mà thần hỏa của Phong Chiếu là thần hỏa do thiên địa tự nhiên dựng dục mà sinh ra, đồng dạng hung tính khó sửa, đánh nhau cùng hỏa phượng hoàng không rơi xuống hạ phong, hai người thế nhưng thế lực đánh giết ngang nhau.
Mọi người rốt cục hiểu rõ, vì sao kẻ này có thể kiêu ngạo như thế, trong thiên địa, có được không ít dị hỏa sinh Linh, nhưng người có thể có được thần hỏa lại ít ỏi không có mấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bởi vì thần hỏa đã vượt ra ngoài phàm vật, là thần vật mà chỉ có thần mới có thể khống chế thúc giục, nó chỉ cần một tia lửa thôi cũng đủ để cho người tu luyện dục hỏa đốt người, hồn bay phách tán, lại càng không nói nhét vào trong cơ thể thuần phục cho mình dùng.
Phong Chiếu này không biết có lai lịch gì, thế nhưng có được thần hỏa, sao không khiến cho người ta giật mình?
Nháy mắt, mọi người ở đây đều nhịn không được truyền âm thăm dò Phong Chiếu này là thần thánh phương nào, tuy rằng thực lực của hắn so ra kém Phượng chủ, nhưng chỉ với thần hỏa này, cũng đã làm cho hắn có vị thế, càng không cần phải nói ngày khác nếu như để cho kẻ này trưởng thành, phi thăng Chân Thần giới chẳng qua là vấn đề thời gian, phàm linh giới này, còn có ai là đối thủ của hắn?
Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người nhịn không được lại nhìn về phía Phượng chủ đứng trước núi.
Phượng chủ thần sắc trầm ngưng, cũng không bởi vì bị một tiểu bối khiêu khích mà tức giận, có thể thấy được tu dưỡng thượng giai, hiện thị rõ phong phạm tiền bối.
Sở Chước ôm Huyền Uyên, nhìn xem không chuyển mắt, trong mắt lộ ra lo lắng.
"Chủ nhân đừng sợ, lão đại lợi hại nhất." Huyền Uyên vỗ vỗ bả vai căng cứng của nàng.
Sở Chước miễn cưỡng nở nụ cười với nó, rồi vẫn khẩn trương nhìn, làm sao có thể không lo lắng đây? Phượng chủ chỉ để cho hỏa phượng hoàng xuất chiến, nàng ấy căn bản vẫn chưa ra tay, cho nên mới làm cho Phong Chiếu có thế lực đánh ngang nhau, nếu như Phượng chủ ra tay...!Sở Chước cũng không biết Phượng chủ hiện tại là bưng phong phạm tiền bối, coi thường ra tay với một tiểu bối, hay là gì khác, nhưng lúc này chiến đấu, người khác đã không thể tham gia.
"Nàng lo lắng hắn?"
Nghe nói như thế, Sở Chước trì độn quay đầu, phát hiện Phượng Lưu Thanh không biết khi nào thì đi đến bên cạnh nàng, một đôi mắt phượng chuyên chú nhìn chằm chằm vào nàng.
Sở Chước ừ một tiếng, thừa nhận không do dự.
Phượng Lưu Thanh hơi hơi nhíu mi, có chút ghét bỏ nói: "Cũng nhìn không ra gì lợi hại."
Sở Chước buồn cười trong lòng, có thể chống đỡ hỏa phượng hoàng của Phượng chủ mà đứng thẳng, coi như không lợi hại? Ở trong lòng nàng, Phong Chiếu làm việc mặc dù kiêu ngạo đến làm cho người ta muốn đánh, nhưng hắn đều có chỗ lợi hại riêng, tuy rằng nàng cũng không biết vì sao Phong Chiếu phải khiêu khích Phượng chủ, nhưng hiện tại xem ra, có lẽ hắn đều có dụng ý?
Phượng thiếu chủ cũng không quan tâm trận chiến đấu này, hoặc là ở trong lòng hắn, mẫu thân là vô cùng lợi hại, không phải người tùy tiện nào cũng có thể đánh bại được.
"Hắn cũng là người thế giới bên ngoài sao? Cùng nhau đến Hồng Mông với nàng?" Phượng thiếu chủ đột nhiên biến thành cục cưng tò mò: "Một khi đã như vậy, lúc trước khi nàng gặp nạn, vì sao hắn vẫn luôn không hiện ra? Như thế xem ra, hắn cũng không hề xem trọng nàng, nếu không lúc này cũng sẽ không xông tới như thế."
Sở Chước hiểu rõ ngụ ý của hắn, nếu như Phong Chiếu chiến bại, Phượng chủ cũng sẽ không tha thứ cho người dám can đảm xông vào Phượng cốc, đến lúc đó ngay cả nàng cũng sẽ bị liên lụy.
Nhưng không biết vì sao, nàng lại tuyệt đối không lo lắng, giống như chỉ cần nhìn đến người nọ, trong lòng nàng liền cảm thấy vô cùng có dũng khí, hết thảy cũng trở nên không sao cả.
Nàng giống như mà cười: "Ta tin tưởng huynh ấy."
Phượng Lưu Thanh cảm thấy nàng hết cứu, trong lòng đã có chút không cam lòng: "Nàng thực không cân nhắc một chút, bản thiếu chủ lợi hại hơn người thế giới bên ngoài, hắn..."
Còn chưa có nói xong, đột nhiên một đoàn tử diễm đánh tới.
Phượng Lưu Thanh khẽ biến sắc mặt, phượng hoàng linh hỏa ở hắn bên người nhảy đứng lên cao, muốn ngăn cản tử diễm đó, nhưng mà tử diễm lại không nhìn phượng hoàng linh hỏa, đánh về phía hắn cuốn đi.
Phượng chủ vẫn luôn hờ hững mà chống đỡ thì thần sắc chợt nghiêm túc, vừa vẫy tay đã ngăn cản tử diễm đó, mắt phượng sắc bén nhìn Phong Chiếu, âm thanh lạnh lùng nói: "Ngươi là ý gì?"
Phong Chiếu đá xuống tử diễm dưới chân, ánh mắt nhìn về phía Phượng Lưu Thanh vô cùng hung ác: "Hắn dám có can đảm đào góc tường của bản tọa, tự nhiên phải thừa nhận bản tọa tức giận."
Nháy mắt, mọi người tụ tập ánh mắt ở trên người Sở Chước cùng Phượng Lưu Thanh.
Một màn vừa rồi đó mọi người cũng nhìn thấy rõ, rõ ràng là riêng biệt hướng về phía Phượng thiếu chủ, nam nhân này hiển nhiên muốn giết Phượng thiếu chủ.
Phượng Lưu Thanh cười lạnh một tiếng: "Bản thiếu chủ có thể nói sai sao? Nếu ngươi có bản lĩnh, cứ đánh một trận cùng bản thiếu chủ."
Phong Chiếu coi thường nói: "Bản tọa không đánh với tên nhóc con, tránh cho đánh nhỏ thì già đến."
Phượng Lưu Thanh thiếu chút nữa tức giận đến hộc máu, có chuyện gì càng nhục nhã hơn chuyện tình địch căn bản không để ngươi vào mắt? Đặc biệt tình địch còn muốn xem ngươi thành nhóc con, coi thường lấy lớn bắt nạt nhỏ —— đã coi thường, vừa rồi đột nhiên tập kích chẳng lẽ là trượt tay sao?
Phượng chủ