Edit: Kidoisme
Mặt trời dần dần chìm về phía tây, hoàng hôn màu cam nhuộm các lên bức tường trắng, bầu trời sáng chói như lửa, tuy nhiên trong các bộ phim về tận thế, hoàng hôn lại tượng trưng cho sự kết thúc.
Cô Lương – người vừa thoát khỏi cái chết sau khi gọi về nhà cho bố mẹ không ai bắt máy đã đau đớn hơn mười phút.
Các thành viên khác kiên nhẫn chờ cô ổn định, sẵn sàng trả lời phỏng vấn.
"Cô gái, uống ngụm nước trước đã." Lăng Thanh rót cho cô cốc nước, cực kỳ lo lắng Lương Tây Thụy sẽ mất nước mà chết.
"Cảm ơn anh." Cô ta mỉm cười nhận lấy, miễn cưỡng nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: "Tôi tên Lương Tây Thụy, cứ gọi tôi là Tây Thụy."
"Cô Tây Thụy." Phóng viên Dịch đặt câu hỏi đầu tiên: "Xin hỏi tình hình bên ngoài bây giờ thế nào? Lúc cô về đường phố có nhiều tang thi không?"
Lương Tây Thụy gật đầu: "Nơi nào cũng có.
Khi tôi lái xe về đài phát thanh thông báo đường cao tốc bị chặn đứng nên tôi đã vòng qua đường bộ nhưng vẫn thấy mấy thứ đó rải rác xung quanh."
"Tiếp đó thì sao?" Dịch Thành Lễ hỏi kỹ.
"Họ nhanh chóng chặn xe tôi, tôi không biết làm gì cả nên đâm sầm về phía trước."
Nói tới đây Lương Tây Thụy nghẹn ngào định khóc, Vương Xuân Phát vội vàng đứng lên ngắt lời cô: "Cảnh sát không quản à?"
"Bọn họ quản kiểu gì? Tôi báo cảnh sát, họ nói tất cả những người có thể di chuyển đều ra ngoài làm nhiệm vụ, rất nhiều cảnh sát bị cắn thành tang thi..." Lương Tây Thụy càng nói càng buồn: "Nhớ lúc về tôi vượt đèn đỏ gặp được một anh cảnh sát giao thông, thấy tôi dừng lại người đó còn bảo tôi chạy nhanh lên, không biết bây giờ anh ấy thế nào..."
Im lặng bao trùm văn phòng quản lý tài sản, chỉ có TV trên tường phát ra âm thanh.
Chương trình chào xuân năm mới đã được thay bằng bản tin khẩn cấp, người dẫn chương trình nghiêm túc tuyên bố đất nước đang gặp phải thảm họa kinh khủng, đề nghị người dân đóng chặt cửa và tuyệt đối không được đi ra ngoài, bảo trì khoảng cách với những đối tượng kỳ lạ.
Hương vị tuyệt vọng bắt đầu lên men, dây thừng chết chóc treo trên cổ họ từ từ thắt chặt.
Lăng Thanh thấy rất rõ mọi chuyện, anh tưởng mình có sự chuẩn bị từ trước nhưng cuối cùng vẫn sợ hãi bối rối giống như giấc mộng nối liền với hiện thực, một chút may mắn cuối cùng hoàn toàn bị phá vỡ.
Xong rồi, chúng ta thực sự phải sống trong thế giới "Tuyệt địa cầu sinh".
Trái tim Dịch Thành Lễ luôn thể hiện mình vô cùng bình tĩnh đột nhiên rơi xuống đáy vực, khó trách 110 không gọi được, 120 bây giờ cũng không có người nhận, thì ra bên ngoài còn đáng sợ hơn hắn tưởng tượng rất nhiều.
Cảnh sát đã bị tấn công, quân đội chưa có động thái đáp trả nhưng bên trong có lẽ cũng đã xuất hiện tang thi.
Khắp nơi mọi người đều chờ Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, tự mình khó sống, hắn ở căn chung cư này có thể nói là tương đối an toàn.
Dịch Thành Lễ nhấp môi hiếm khi nhớ tới ông già nhà mình, cảm thấy nên gọi điện chào lão một câu.
Mỗi tội hắn chợt nghĩ ổng không chỉ có mỗi mình mình là con.
Tốt hơn hắn không nên lo lắng về ông ta mà nên lo cho bản thân mình trước.
Dịch Thành Lễ thở dài, đột nhiên nhớ tới người đàn ông khác trong căn phòng này cũng không gọi về cho gia đình thậm chí hành động rất lạ kể từ lúc nhìn thấy tang thi.
Hắn quan sát Lăng Thanh, chỉ thấy anh cay mày nhìn chằm chằm về hướng khác ngẩn người không biết đang suy nghĩ tính toán điều gì.
Một giây sau Lăng Thanh tỉnh lại, chớp mi quay đầu nhìn thẳng vào mắt hắn.
Tầm mắt hai người va chạm, ánh mắt Dịch Thành Lễ giống như viên dạ minh châu quý giá, Lăng Thanh vừa nhìn đã hoảng, theo bản năng cúi đầu tránh né, mỗi tội anh lập tức hiểu ra mình làm vậy khéo còn khả nghi hơn.
Lương Tây Thụy ngồi cạnh hắn đứng dậy nhìn Dịch Thành Lễ, lau khô nước mắt nói: "Tôi phải về nhà, mèo của tôi đang chờ tôi."
Không liên lạc được với bố mẹ, nếu điều tồi tệ nhất xảy ra cô chỉ còn lại người thân duy nhất là Nhị Mập, có chết cô cũng phải chết cạnh nó.
"Bây giờ chưa thể đi ra ngoài, chung cư có tổng cộng ba con tang thi, tuy chỉ hai con có sức công kích nhưng vẫn khá nguy hiểm." Dịch Thành Lễ ý bảo cô đừng kích động: "Phải giải quyết hết thì chúng ta mới có thể ra ngoài."
"Hiện tại đi luôn hả?" Tần Đại Lực cẩn thận hỏi.
"Tối rồi, buổi tối tầm nhìn không tốt, đi ra ngoài chịu chết à? Chờ sáng mai đã." Lăng Thanh trầm mặc mở miệng, anh hỏi Lương Tây Thụy: "Cô để mèo một mình cả đêm được không?"
"Được, máy ăn nhà tôi thuộc loại tự động, nước cũng thế.
Tôi để nó ở một hai đêm không thành vấn đề." Lương Tây Thụy khịt mũi, nhặt cuộn dây thừng lên: "Tôi thường đi leo núi vào cuối tuần nên buộc nút cực kỳ chắc, cần gì giúp đỡ cứ nói thẳng với tôi."
"Khó trách động tác leo cửa sắt thuần thục như vậy." Tần Đại Lực không nhịn được cảm thán.
"Chắc chắn cần cô giúp đỡ rồi, nhưng chả biết giúp đỡ từ đâu cho phải." Dịch Thành Lễ cười khổ: "Giờ chúng ta còn chưa biết tình hình ra sao."
Mọi người giống như đứng đang trong bóng tối sâu thẳm, không thể tìm thấy hướng mặt trời mọc ngày mai.
"Ăn đã, ăn no rồi mới nghĩ được." Lăng Thanh nhìn đồng hồ, đứng dậy nói: "Văn phòng có hai thùng mì gói với hai thùng nước lọc, tôi đi lấy mì cho mọi người."
Anh liếc mắt thấy Tiền Mỹ Lệ sắp khóc, tiện miệng phân công: "Mỹ Lệ, em lên nhóm hỏi xem ai là người thân của ông Trương với bà Vương, nói với họ một tiếng tiện thể nhắc bọn họ không được ra ngoài."
Dịch Thành Lễ gật đầu phụ họa: "Nhờ video chúng ta cứu cô Lương mấy chủ hộ hẳn là đã tin tưởng, rèn sắt nhân lúc còn nóng cực kỳ quan trọng."
"Vâng." Tiền Mỹ Lệ gật đầu.
"Đại Lực, Tiểu Giả và Tiểu Nghị giám sát camera xem có con tang thi nào khác trong chung cư, quản lý Vương thử liên hệ với người bên ngoài..."
Dịch Thành Lễ phân công một lèo, Lăng Thanh không thèm đợi tới lúc hắn điểm danh đã chủ động xoay người đi pha mì gói, dù sao chỉ có một hương vị, không muốn ăn thì cũng phải ăn.
Cắt mì, đổ gia vị, thêm nước.
Lăng Thanh đang chuẩn bị cầm ấm đun, một