Trời mùa hè
nóng kinh dị, đặc biệt là thời tiết ở Nam Kinh, ngay cả nhựa đường bên
ngoài cũng sắp bị nóng chảy đến nơi, đi trên đường, dường như còn có thể nhìn thấy khoảng không khí bị ánh mặt trời gay gắt thiêu đốt, bốc lên
những làn khí nóng rát vặn vẹo. Hôm nay, đáng lý ra Từ Mãn được nghỉ,
nhưng đương lúc trốn trong phòng mở điều hòa mát mẻ, hưởng thụ giấc ngủ
trưa hiếm có thì lại nhận được điện thoại từ lãnh đạo trực tiếp. Không
còn cách nào, cô đành lưu luyến không rời mà thay quần áo, tắt điều hòa, cầm chìa khóa xe đạp ra khỏi nhà.
Từ Mãn trước giờ là một người cực lười biếng, từ nhỏ đến lớn cô chỉ muốn được làm
người bình thường, phàm là việc gì đều theo số đông, chưa bao giờ hiếu
thắng giành giật với ai. Cho nên từ một ngôi trường tiểu học bình
thường, lên một trường cấp hai bình thường, rồi lại học cấp ba ở một
ngôi trường bình thường, cuối cùng thi vào một trường đại học trung
bình, cầm tấm văn bằng với thành tích trung bình, thực tập ở một công ty bình thường rồi đi làm đến bây giờ.
Cũng bởi
tính cách lười biếng lại ngại phiền phức này của cô, mà ở trong công ty
mới bị người ta xem là dầu cù là* mà sai bảo. Ai bảo cô việc lớn kham
không nổi, chỉ có thể làm việc nhỏ chứ. Cũng được cái cô có tính cách dễ chịu này, tuy nói việc làm thì có nhiều chút, tiền lương cũng ít chút,
nhưng cả công ty phần lớn đều quan hệ không tệ với cô, rãnh rỗi cũng
giúp đỡ một tay, hơn nữa bản thân cô cũng làm theo kiểu ‘được chăng hay
chớ’, nên cuộc sống nhìn qua cũng coi như không tệ. Chẳng qua có một
điểm tiếc nuối duy nhất là, cô đến nay đã 29 tuổi, mà vẫn chưa tìm được
một mảnh tình vắt vai, ngay cả muốn tìm một người thích hợp, cũng không
có ai nguyện ý phối hợp.
(*dầu cù là: có thể chống sưng, tiêu viêm do bị côn trùng cắn, muỗi đốt, cảm
mạo, nhức đầu v.v… nói chung là đa dụng. hình dung sự vật hoặc con người có nhiều công dụng)
Từ Mãn leo
lên xe đạp, theo vòng bánh xe lăn đều, đem thân ảnh dung nhập vào bóng
cây ngô đồng râm mát, cảm thụ được không khí mát mẻ hiếm có, một tia
phiền muộn vừa rồi tựa hồ cũng bay theo gió, tất cả vẫn nên thuận theo
tự nhiên thì hơn.
Xe đạp rẽ
vào một con hẻm nhỏ, nơi đây trước kia vốn bị những vật gia dụng từ
những ngôi nhà gần đó đổ đầy ra chắn cả lối đi, thậm chí còn có người ở
trong này nuôi gà nuôi vịt, khiến cho con hẻm ngổn ngang rối mù, về sau
được mấy người giữ gìn trật tự đô thị và quản lý đường phố ghé qua, mới
được dọn dẹp sạch sẽ, làm cho người dân cũng yên tâm thông hành. Từ Mãn
thường xuyên đi qua con đường nhỏ này, trước kia lúc con đường này còn
chưa được thông thoáng, mỗi lần đến công ty phải đi đường vòng, hiện tại giảm được không ít thời gian.
Từ Mãn
nghiêng đầu, thả chậm lại tốc độ xe, từ sau khi con hẻm nhỏ này được sửa lại thì có điểm vượt trội hơn trước kia, chính là những căn nhà một
tầng trước đây bị đóng cửa, nay được đổi thành những cửa hàng mặt tiền,
có không ít những người từ vùng khác đến đây thuê những cửa hàng tuy có
hơi nhỏ nhưng tiện nghi này, bọn họ bày bán một vài thực phẩm và đồ tạp
hóa, còn có tiệm sửa xe nữa. Từ Mãn nghĩ bụng lúc trở về có nên mua vài
thứ nấu sẵn hay không, buổi tối đỡ phải nấu cơm.
Nhưng đang
đạp xe, Từ Mãn cảm thấy có chút không đúng, con hẻm này cũng không dài
lắm, bình thường chạy vài phút là hết đường rồi, cho dù cô có chạy chậm
hơn nữa, cũng không mất hơn mười phút là thấy được cuối đường rồi. Từ
Mãn nghi hoặc nhìn nhìn hai bên đường, lại phát hiện một cửa hàng từng
bán đồ trang sức nay đã đổi chủ, ngay cả mặt tiền cửa hàng cũng được
trang trí theo phong cách cổ kính, không biết là bán thứ gì.
Từ Mãn nhìn
bảng hiệu, thấy thời gian cũng còn sớm, do dự mãi, cô cũng ngừng xe lại, xuống xe, khóa xe ở một bên, nấn ná nhìn trước cửa cửa hàng một lúc,
rồi hạ quyết tâm đi vào.
Vừa bước một chân vào cửa hàng, một làn hơi lạnh từ sau lưng đánh úp tới, khiến cho
Từ Mãn rùng mình, cô vội quay đầu lại, phát hiện trời vẫn còn nắng gay
gắt, tiếng ve sầu rả rích ầm ỹ khiến người phiền lòng. Lắc đầu, Từ Mãn
thấy có lẽ mình quá mẫn cảm, rảo bước lên bậc thềm, liền đẩy cửa đi vào.
Vừa vào cửa, Từ Mãn cảm giác như mình đã xuyên không, không ngờ bên ngoài thoạt nhìn giống như một cửa hàng bán trang sức vật phẩm bỏ túi, bên trong lại lớn như vậy, từng hàng giá sách bày đầy cả phòng, mùi gỗ trầm hương mang
đầy phong cách cổ xưa tràn ngập trong không khí, thật giống như một thư
viện sách của nhà giàu, cất giấu vô số quyển sách được in ấn với số
lượng hạn chế, vô cùng quý giá.
Không dám
bước tới lật xem sách, Từ Mãn nhìn quanh, phát hiện chỉ có một quầy hàng ở cạnh cửa, nhưng trong quầy không có một ai, trên mặt bàn đặt một
chiếc kính lão thoạt nhìn đã rất cũ. Dưới ánh nắng mặt trời xuyên qua ô
cửa thủy tinh, tròng kính lấp lóe lên ánh sáng ấm áp, cùng với ánh rọi
của bóng cây đong đưa qua lại ngoài cửa sổ.
Từ Mãn chậm
rãi đi vào trong, ngạc nhiên phát hiện cuối hàng giá sách còn có một
đoạn cầu thang thông lên tầng hai, phân vân mãi, Từ Mãn cố lấy dũng khí, bước tới.
Cầu thang
không cao lắm, Từ Mãn đi chưa được mấy bước đã đến tầng hai, vừa mới
bước chân vào, cô liền cảm giác đế giày giẫm phải thứ gì, hơi gai gai
lên lòng bàn chân, Từ Mãn cúi đầu nhìn, cư nhiên lại là một cái cổ vịt,
còn có một khúc xương vịt bị gặm nhẵn không còn một chút thịt.
Từ Mãn
nghiêng người sang, nhìn theo hướng xương vịt bừa bãi, một cô gái mặc đồ công sở, chân để trần, lúc này tay trái đang bưng một đĩa mỳ xào, tay
phải cắn cổ vịt, ngồi vùi dưới chân giá sách, trên đùi đặt một quyển
sách cũ đã ố vàng, đọc say mê, thỉnh thoảng còn phun xương trong miệng
ra, khúc xương chậm rãi lăn đến chân Từ Mãn.
“Xin lỗi,
tôi thấy trên cửa viết đang mở cửa…” Từ Mãn nghĩ đối phương là chủ tiệm, với tính cách ngại đắc tội với người khác, cô lập tức lúng túng, mở
miệng giải thích.
Ai ngờ cô
gái kia ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, tùy tiện cười nói: “Không sao
cả, lúc tôi vào cũng thấy trong tiệm không có người! Nhưng mà nơi này
thế mà có rất nhiều tiểu thuyết, lại còn rất thú vị a.”
Từ Mãn bị
lời của cô ta làm cho nghẹn họng, cũng không tiện hỏi tiếp, lướt mắt
nhìn đến ngón chân trắng nõn đang đong đưa qua lại của cô ta, cười gượng một cái, liền đi tới. Ước chừng đi lên trước hai kệ, Từ Mãn thuận tay
cầm lấy một quyển sách, lật
giở qua loa, nàng chỉ nhìn vài lần liền đặt
xuống, cuốn này nàng đã đọc rồi, hình như là một câu chuyện về một nữ
nhân vật phụ, vì cùng nữ chính tranh giành một phượng hoàng nam nào đó,
mà cửa nát nhà tan, không được chết yên lành.
Từ Mãn đặt
quyển sách lại chỗ cũ, theo thói quen lẩm nhẩm cười nói: “Cô gái ngây
thơ này cũng là đồ ngốc, loại đàn ông kia có tặng cho mình cũng không
thèm.”
Vừa dứt lời, lại là một cảm giác âm lãnh khi nãy ùa tới, Từ Mãn rụt cổ, không dám
đứng yên tại chỗ, bèn hấp tấp đi ra, đúng lúc này một quyển sách bìa đỏ
hấp dẫn cô, cô bước nhanh tới, vừa định cầm lấy, liền nghe thấy cô gái ở hàng sách phía sau cười nói: “Này, sau lưng cô, vừa rồi có một bé gái
mặc đồ cổ trang đi theo, cô không phát hiện sao?”
Tay Từ Mãn
run lên, quyển sách thiếu chút nữa rơi xuống đất, cô quay đầu nhìn cô
gái kia, thấy cô ta đã cúi đầu xuống không nói gì nữa, đoán chừng có lẽ
là người thích nói đùa. Cúi đầu nhìn bìa sách trong tay, hai chữ “SỐNG
LẠI” thật to được in màu vàng kim, trông rất đẹp đẽ hoa lệ. Từ Mãn cẩn
thận lật ra mặt sau của sách, đọc dòng giới thiệu. Đại khái là truyện kể về một cô gái vì gả cho người đàn ông mình thích, mà khiến cho mọi
người, ngay cả bạn bè cũng xa lánh, vị biểu ca yêu thương cô nhất, cũng
vì cô mà không thể không cưới con gái của Đại trưởng công chúa – một
quận chúa điêu ngoa tùy hứng lại không chiếm được tình cảm của vị biểu
ca này, cuối cùng bởi vì cuộc sống không hòa thuận, biểu ca vốn thân
mang bệnh tim liền mất sớm, còn người đàn ông mà nữ chính yêu thương,
cũng vì có tình yêu mới, mà giết chết người vợ tào khang là cô.
Nhưng ai ngờ ông trời có mắt, sau khi chết, cô cư nhiên được sống lại, thế là đá
văng tra nam, chấn hưng gia tộc, giúp biểu ca thoát khỏi quận chúa, tuy
nói đoạn giới thiệu cũng có chỗ hồi hộp lý thú, nhưng tham khảo từ những truyện trọng sinh mà Từ Mãn từng đọc, cũng thấy không có gì mới lạ,
giết chết tra nam tra nữ, cuối cùng sống hạnh phúc vui vẻ với biểu ca. (tra nam tra nữ: nam phụ, nữ phụ cặn bã)
Ma xui quỷ
khiến thế nào, Từ Mãn lại mở quyển sách ra, cũng không biết vì sao, lập
tức đã bị câu chuyện trong trang sách hấp dẫn. Những dòng văn kia tựa
như con cá du nhập vào trong đầu cô. Trong đầu cô hiện lên một vài hình
ảnh, những người trong đó trông rất sống động như thật, họ vui, họ buồn, họ đau, họ bi, hoàn toàn truyền đạt đến Từ Mãn. Cô cứ đứng mãi như vậy, không ngừng đọc quyển sách trên tay, đọc mãi đến đoạn kết.
“Tiêu rồi!”
Từ Mãn giơ tay lên nhìn đồng hồ, ảo não kêu lên, cô mà đọc sách là đọc
đến mê mệt, hoàn toàn quên béng luôn chuyện mình phải đi làm. Lần này
thật sự là chết chắc rồi, sếp chắc chắn sẽ giết mình mất, không biết bây giờ chạy đến còn kịp không.
Đương lúc
vội vội vàng vàng, Từ Mãn vừa muốn đặt quyển sách xuống, chợt nghe đầu
cầu thang có tiếng bước chân đi lên. Giương mắt nhìn lại, một cô gái mặc áo gió quần dài đơn giản, tóc dài cột cao, đeo mắt kính, im lặng đi
lên, lúc nhìn thấy Từ Mãn cùng vị đang ngồi bệt trên sàn kia, trong nháy mắt có chút mơ màng, lập tức gật gật đầu với Từ Mãn, cũng không nói gì, liền tự động đi đến một kệ sách trước Từ Mãn.
Từ Mãn cầm
sách, nhẹ nhàng thở hắt ra, cô còn tưởng là chủ tiệm đã trở lại chứ,
nhưng nghĩ tới cô gái vừa rồi ăn mặc rất không hợp với thời tiết hiện
tại, hay là thân thể cô ta không được khoẻ? Tiếng chuông di động trong
túi xách rất nhanh đã ngăn lại dòng suy nghĩ miên man của Từ Mãn, cô lấy điện thoại ra, là tin nhắn sếp gởi đến, trong lòng cũng có chút lo
lắng. Nhưng đọc nội dung tin nhắn lại thở phào nhẹ nhõm. Thì ra công ty
bỗng nhiên xảy ra hoả hoạn, sếp vì bận chút chuyện mà không tới, nhưng
khi biết được tin hỏa hoạn, ông sợ cô đã đến đó, bèn nhắn tin hỏi.
May quá, may mà mình không đi, bỗng nhiên có một loại cảm giác như vừa được sống lại vậy. Từ Mãn vỗ vỗ ngực, cũng không biết tình hình hoả hoạn như thế nào
rồi, nếu mình thật sự đến đó, liệu có mạng trở về hay không mới là vấn
đề.
Vui sướng,
cô cũng không vội vã đi nữa, ngược lại tiếp tục cầm quyển sách kia lên,
còn đặc biệt tìm một góc thoải mái, ung dung ngồi xuống, đọc nốt đoạn
kết.
Mãi đến khi
đọc đến dòng chữ cuối cùng, Từ Mãn liền cảm thấy đầu óc mơ màng, cảm
thấy rất rất buồn ngủ, hận không thể lập tức ngủ ngay tại chỗ. Cô ngẩng
đầu nhìn ra bên ngoài, dường như hai người kia vẫn còn ở đằng đó, sau
đó, mí mắt díp lại, Từ Mãn mất đi ý thức.
Không ai
biết được, từ sau khi Từ Mãn ngủ yên, trên thế giới này, cô gái tên Từ
Mãn hoàn toàn biến mất, ngay cả những quá khứ có cô, thậm chí những dấu
vết cô từng tồn tại, cũng như cơn gió hè kia, bay đi không còn sót lại
chút gì.