Bé A Miểu
nhà họ Lương là một cậu bé cực kỳ đáng yêu, bộ dáng trắng trắng tròn
tròn, nhất là lúc cười rộ lên hai mắt cong cong y hệt như công chúa Hòa
Húc mẹ thằng bé, nhưng mũi miệng lại giống cha. Hôm nay là sinh nhật
tròn một tuổi của thằng bé, công chúa Hòa Húc cùng Phó phò mã đương
nhiên sẽ không keo kiệt sủng ái với nó, hơn nữa có Tần thái mỹ nhân tọa
trấn, không riêng gì phu nhân nhà quan của thành Kiến Khang đến chúc
mừng, mà còn có vài vị cữu mẫu của nhà hoàng thúc gia gia, đương nhiên,
cũng không thiếu mấy vị biểu tỷ biểu muội.
Hoàng gia
thân thích rất nhiều, đừng thấy mấy đời trước bị chém không ít, nhưng
thê thiếp của những Hoàng đế không còn kia đã nhiều, họ hàng thân thích
của những bà vợ kia còn nhiều hơn, rồi lại con của Hoàng đế lấy vợ, từng đời rồi từng đời, nói không thân có ma mới tin, cho nên, làm thân thích của hoàng gia, cũng có không ít người không phải là quan lại cũng tiến
vào, khiến số lượng càng trở nên đông đảo hơn.
Bất quá Từ
Man không tài nào nhìn thấy người nhà mẹ đẻ của ngoại tổ mẫu (bà ngoại), dường như nhà ông cậu (em bà ngoại) từ năm trước sau khi từ chức Vệ úy, đã mang theo thê tử đi du ngoạn, mà khuê nữ nhà họ lại gả cho Triệu
tướng quân, được Hoàng đế đặc cách cho phép toàn gia thủ tại biên quan,
nhà ông cậu còn có một người con trai, chỉ tiếc trung niên đã mất vợ,
đến nay vẫn chưa lập gia đình, hôm nay không có mặt cũng có thể hiểu
được. Nhưng nghe mẫu thân nói, quà mừng được gởi đến tặng A Miểu cũng
cực kỳ quý giá.
Từ Man ngại
nhất là chỗ đông người, bèn ngồi trong sương phòng chơi đùa với A Miểu,
tay chân cu cậu chắc tròn như củ sen, thơm thơm mềm mềm, ngay cả Từ Man
có dưỡng da cách mấy cũng còn lâu mới sánh bằng cu cậu, quả thực hâm mộ
chết được. Tiểu A Miểu đã được một tuổi, miệng bập bẹ không biết nói cái gì, ngoài việc chỉ biết gọi phụ thân ra, cái gì cũng không biết kêu,
nhưng cũng may cả nhà công chúa Hòa Húc cũng không gấp, người ta nói quý nhân ngôn ngữ chậm, bé trai luôn nói chuyện trễ một chút.
“A Man đúng
là thích trẻ con nhỉ.” Tần thái mỹ nhân ôm cháu ngoại, nhìn cu cậu với
Từ Man chơi trò ú òa, nhịn không được cười nói.
“Cũng không
phải thích lắm ạ.” Từ Man xoa nắn tay A Miểu, nói: “Con của người khác
chơi đùa một lát rồi xong, không cần phải chịu trách nhiệm, huống chi có khóc ầm lên thì đều có cha mẹ người ta, mình khỏi phải phiền toái.”
“Xem con nói kìa!” Tần thái mỹ nhân chỉ vào Từ Man, buồn cười nói: “Cũng không biết nha đầu con rốt cuộc nghĩ cái gì.”
Từ Man cũng
không trả lời, sáp tới hun A Miểu cái chụt, chọc thằng bé cười ha ha,
tay chân quơ cào lộn xộn, hù Tần mỹ nhân thiếu chút nữa vuột tay cũng
may mà ôm lại kịp.
“Thật là đứa bé chắc nịch.” Chu Hoàn ngồi cạnh Từ Man, mãi luôn hâm mộ nhìn, lại không dám đưa tay qua.
Từ Man đảo
tròng mắt, cảm thấy đây là một cơ hội, liền xin phép một tiếng, đoạn kéo Chu Hoàn đi ra ngoài, lại đi đến chỗ bức tường hoa lần trước, hai người chen chúc ngồi trên xích đu, nhìn bầu trời xanh thẳm, rời xa thanh âm
ồn ào nào nhiệt của đằng trước, tâm tình như tung bay.
“Nếu có một
ngày có thể đi khỏi nơi này, đến một nơi xa hơn thăm thú thì thật tốt
biết mấy.” Chu Hoàn vịn xích đu, khát khao nói.
“Ta cũng
muốn, chỉ tiếc…” Nơi này là thế giới cổ đại, cho dù là quận chúa cũng
không có quyền một mình nghênh ngang mang theo nha hoàn xuất ngoại lang
thang, tiểu thuyết gì đó đều là bịa đặt, chỉ với thân phận này thôi,
không mang theo hộ vệ, còn chưa ra khỏi thành đã bị trói đi rồi.
Chu Hoàn cũng thấy suy nghĩ của mình ngây thơ, quay đầu cười, nhìn Từ Man hỏi: “Ngươi tìm ta ra đây một mình, là có việc gì?”
“Hôn sự của ngươi, bá mẫu đã có ý tưởng gì chưa?” Từ Man cân nhắc một chút, mới hỏi.
“Với thân
phận của a đa ta, ta còn có thể thế nào, không giống như Lưu Kim Thoa,
Hà Ái Liên đi làm thiếp cho người ta, là đã rất không tệ rồi.” Chính bởi vì vậy, mà cha mẹ cũng không dám mạo hiểm tuyển hôn phu cho nàng, chỉ
sợ vị hôn phu này tương lai trong quá trình đoạt vị, gây cản trở đến Chu gia, phiền phức đến Chu gia.
Từ Man rất
hiểu rõ nỗi băn khoăn của Chu gia, 4 đại tướng quân trấn thủ biên quan,
tay nắm thực quyền, cũng là một thanh kiếm 2 lưỡi, sơ sẩy một chút sẽ
cửa nát nhà tan.
“Vậy A đa ngươi chưa nói sẽ tìm cho ngươi loại người nào sao?” Từ Man có ý dẫn đường nói.
Chu Hoàn lắc đầu nói: “Phụ thân chỉ nói hình như con trai của cấp dưới ông cũng không tệ.”
Từ Man nghe
thế liền nóng ruột, mặc dù Chu Hoàn gả cho con trai của cấp dưới Chu
tướng quân cũng không tệ, chức quan không cao, lại ở trong tay Chu tướng quân. Vô luận có thế nào, một nhà họ cũng không dám lên mặt với Chu
Hoàn, nhưng nếu Chu Hoàn gả đi nhà khác, chẳng phải là Gia Cát Sơ Liêm
phải lấy Thục Viện sao? Mà nói không chừng còn gả đi xa, ngày sau sẽ
không thể gặp mặt.
“Cái kia… ngươi thấy… thấy Gia Cát Sơ Liêm thế nào?” Cắn răng một cái, thừa dịp không có người, Từ Man vẫn mở miệng hỏi.
“Gia Cát
tiểu tướng quân á?” Chu Hoàn không nghĩ Từ Man sẽ hỏi đến cái này, đầu
tiên là sửng sốt, sau đó ngây ngốc nói: “Không tệ a, nghe nói Triệu
tướng quân rất trọng dụng hắn.”
“Ai hỏi ngươi cái này chứ!” Từ Man bẹo nàng ta một cái, hạ giọng nói: “Huynh ấy cũng nên thành hôn rồi.”
Lúc này Chu
Hoàn mới nghĩ ra ý Từ Man hỏi là gì, xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt, cúi đầu
chính là không chịu nhận. Từ Man buồn cười, vô luận cô bé này có mạnh mẽ cỡ nào, ở phương diện này luôn ngượng ngùng.
“Ta cũng không biết…” Chu Hoàn hơn nửa ngày mới thẽ thọt nói.
Từ Man hoàn
toàn không chọc ghẹo nàng ta, đối với suy nghĩ thâm căn cố đế của nữ
nhân cổ đại về chuyện hôn nhân, nàng không có cách nào thay đổi, cho nên nàng mới tìm một cơ hội kể với mẫu thân, nói không chừng mẫu thân có
thể làm cho chuyện này thành.
Chu Hoàn
thấy Từ Man không nói tiếp, cũng thả lỏng xuống, nghĩ đến tin tức nghe
được trước đó, nhíu mày nói: “Nghe nói dạo này Mỹ Yên hay chạy đến Đinh
phủ.”
Lòng Từ Man chùng xuống, song chỉ có thể nói: “Chắc là đến tìm Đinh Huệ Quân.”
“Vậy cũng
thật lạ, lúc trước Đinh Huệ Quân cũng không quen không thuộc với chúng
ta, sao bỗng dưng Mỹ Yên với nàng ta thân thiết đến thế?” Chu Hoàn không tài nào hiểu được nói.
Từ Man khó
mà nói được, cũng không thể vạch trần nha đầu kia mỗi lần đến Đinh phủ
là vì nhìn Đinh Hạo Nhiên được. Có điều với tướng mạo của Đinh Hạo Nhiên thế kia, và cả bên trong đối xử với người dịu dàng đa tình, thật đúng
là có thể quyến rũ không ít tiểu cô nương.
“Có thể là
duyên phận đi.” Từ Man khô khốc nói, nàng cũng từng
khuyên Gia Cát Mỹ
Yên, nhưng một khi nữ nhân đã hãm sâu trong tình cảm, chỉ số thông minh
sẽ giảm xuống.
“Vậy còn ngươi?” Chu Hoàn giữ chặt Từ Man hỏi: “Công chúa đã đề thân người nào cho ngươi chưa?”
Từ Man không dám nói quá rõ chuyện mẫu thân tuyệt đối sẽ không cho nàng chấp nhận Gia Cát Sơ Thanh.
“Ta có nghe
đồn, nói quan hệ giữa ngươi với Gia Cát gia tiểu lang không tệ…” nói đến chuyện người khác thì Chu Hoàn lại thoải mái hơn nhiều, cho nên khuyên
Từ Man: “Ta nghe Mỹ Yên nói, vị nhà Gia Cát kia đối với ngươi vậy mà
không tệ nha, nói thật ta thấy ngươi cùng vị kia ngoại trừ thân phận ra, thật sự rất xứng đôi.”
Không đợi
Chu Hoàn nói xong, Từ Man liền nhanh chóng kéo nàng, lấy lý do đến giờ
rồi, cố ý làm lẫn lộn ý tưởng của Chu Hoàn nhằm đánh gãy đề tài này. Đùa chứ, chỗ này chuyện của Chu Hoàn và Gia Cát Sơ Liêm nàng còn chưa gợi
xong, chuyện của nàng nào dám vung vẩy ra ngoài, mặc dù gần đây có vài
lời đồn đãi, nhưng Gia Cát Sơ Thanh không có ở Kiến Khang, cũng không
rước đến lời ong tiếng ve gì.
Hai người
rảo bước rời khỏi tường hoa. Mãi đến khi hai người biến mất, bên kia đầu tường hoa mới chậm rãi đi ra hai người, trong đó một người đỏ cả mặt
đen là Gia Cát Sơ Liêm, mà đi theo sau hắn cư nhiên lại là người nghe
nói đã ra ngoài – Gia Cát Sơ Thanh, cùng với một vị chủ tử khác trong
phủ công chúa Hòa Húc – Lương tướng quân, Lương phò mã.
“Chậc chậc,
không ngờ nha, Sơ Liêm cũng sẽ được quận chúa nhìn trúng, còn nghĩ cách
thu xếp một phòng nàng dâu cho ngươi nữa, chuyện này nếu mà thành, sẽ
không cần sợ trong cung nữa rồi, công chúa cũng không có mặt dày mà đi
làm thiếp cho người ta.” Lương tướng quân hiếm khi cười cợt nói, có điều ý tưởng của cô bé Từ Man kia coi vậy mà thích hợp thật đấy.
“Chẳng qua
là tùy tiện hỏi vài câu, tướng quân đã nghĩ nhiều rồi.” Gia Cát Sơ Liêm
cực lực che dấu, nhưng vừa nghĩ đến vị cô nương dịu dàng kia, dường như
không có cảm thụ mâu thuẫn nhiều như trước.
“A Man nói
không sai, đại ca đúng là nên tìm một người vợ hiền, đệ còn nghe nói, vị cô nương này võ nghệ không kém, học thức cũng không tệ, kết đôi với đại ca đúng là càng hợp càng mạnh rồi.” Chu Hoàn là bạn khuê mật của Từ
Man, phần lớn chuyện gì có thể nói, Từ Man đều rất tự nhiên chia sẻ với
hắn, cho nên hắn cũng thấy đại ca nhà mình cùng Chu đại cô nương kia
thật là một đoạn nhân duyên đẹp. Có điều chuyện của hắn…
Gia Cát Sơ
Thanh híp mắt lại, nha đầu này, ngay cả ở trước mặt bạn thân cũng không
muốn thừa nhận mình, xem ra hắn phải đốc thúc đại ca lấy cô nương kia
sớm một chút, chính mình cũng nên rước Từ Man về sớm hơn, tránh cho ngộ
nhỡ cô nàng đổi ý, hắn đến cả cơ hội chống đỡ cũng không có.
Nguồn truyện: macthienyblog.wordpress.com
Từ Man cùng
Chu Hoàn trở lại đằng trước, ngoài lộ thiên đã bày một chiếc bàn lớn,
trên bàn đặt đủ loại vật phẩm cho A Miểu chọn, trong đó ngoại trừ nghiên mực bỏ túi ra, còn có dao nhỏ bỏ túi, sách vở, và cả thước đo, bàn tính bỏ túi, vàng bạc, con dấu linh tinh, ngay cả châu xuyến của nữ nhi cũng đặt lên, không biết dùng làm gì.
Đợi sắp xếp
mọi thứ đâu ra đó, phò mã cũng đi vào cùng công chúa Hòa Húc, bế A Miểu
ra. A Miểu rời xa bà ngoại, vốn có chút khó chịu, nhưng một bàn đồ chơi
trước mắt kia, tươi cười trên mặt kiểu gì cũng không giấu được, còn đặc
biệt dán cái miệng nhỏ nhắn lên mặt phò mã, nhu thuận cho một cái hôn
lấy lòng ngọt ngào.
Phò mã trong lòng nóng lên, ý vui mừng lan tỏa cả mặt mày, càng cẩn thận ẵm con trai lên bàn. A Miểu ngồi trên bàn, trái sờ sờ, phải nhìn nhìn. Sau đó trong ánh mắt tha thiết của cha mẹ, do dự cầm lấy một cái bàn tính nhỏ, tiếp
theo dưới ánh mắt khẩn trương của cha mẹ, thả bàn tính kia xuống, hướng
thẳng đến một cây trâm bạc gì đó trên bàn, rõ ràng là vật của con gái.
Cặp vợ chồng mới ra lò nhà công chúa Hòa Húc này, mém tí nữa bị hành
động của A Miểu hù chết đứng, nếu bảo bối thật sự cầm mấy thứ kia, sợ là đám bằng hữu sẽ cười mình thúi đầu mất.
A Miểu ngồi
mãi một lúc lâu, mãi đến khi có hơi buồn ngủ, cũng chưa thấy mẫu thân
đến ôm, cho nên dưới sự nhắc nhở của phụ thân, A Miểu đành phải cầm lấy
một thứ, thế là ủy ủy khuất khuất, quy quy củ củ cầm lấy một cây sáo
ngọc, không hề ngại ngùng mà gặm, mãi đến khi làm cho chất lỏng trong
suốt trong miệng, treo đầy lên một đầu cây sáo.
Ma ma và
những nữ quyến đứng chờ bên cạnh đã có chút mất kiên nhẫn, lúc này bèn
phát ra công dụng, thấy A Miểu cầm cây sáo lên gặm, bèn lập tức la lớn:
“Đại công tử cầm lên một cây sáo ngọc, ngày sau chắc chắn thông hiểu vận luật (nhịp điệu), tài hoa hơn người.”
Từ Man buồn
chán nhìn A Miểu đong đưa tay chân trắng mập, trong lòng có chút không
tin, nhưng cũng nhân dịp náo nhiệt, nói góp thêm vài lời hay, ngay lập
tức trong sân lại sôi nổi lên. Lúc này nàng vẫn chưa ý thức được, mấy
lời nàng nói bên cạnh tường hoa khi nãy, đã kích thích người nào đó rốt
cuộc không nhẫn nại được nữa.