Từ Man và Gia Cát Sơ Thanh ngọt ngào làm ổ ở trong phủ cả một
ngày, ngày hôm sau lại cùng ngồi xe ngựa về phủ công chúa lại mặt. Đại
trưởng công chúa vốn đã ba ngày không thấy Từ Man, còn vì nữ nhi sau
thành hôn mà ăn không ngon ngủ không yên, nhưng bắt gặp bộ dáng tình sâu ý đậm của đôi vợ chồng son kia, cuối cùng cũng yên tâm. Nhưng vẫn tìm
một mình Từ Man đến một nơi nói chuyện, nói gần nói xa đều là bảo nàng
đừng ỷ sủng mà kiêu, dặn nàng thông cảm với chồng, thậm chí là nhanh
nhanh có con.
Nghe xong đầy tai những lời kinh nghiệm hôn nhân, Từ Man không thể không cảm khái, cho dù là nữ nhi hoàng gia,
muốn điều hành hôn nhân của mình, vẫn phải giống như phụ nữ bình thường, dụ dỗ vĩnh viễn phải đi đôi với cường thế, càng thích hợp cho phụ nữ
trong hôn nhân.
Phụ thân Từ Văn Bân tuy không nói gì
thêm, nhưng Từ Man xem ra, phụ thân cũng lo lắng cho con đường hôn nhân
của mình như mẫu thân, có điều ông thì kín đáo thâm trầm hơn, nhưng yêu
thương trong mắt ông lại không đánh lừa được người. Từ Man nghĩ, nếu là ở kiếp trước, cha mẹ nàng nhất định cũng sẽ như thế, ngàn dặn vạn dò
nàng, sợ cuộc sống ngày sau của nàng có chút điểm nào không như ý. Hơn
nữa, ở kiếp này nàng còn có thêm một cặp anh trai yêu thương nàng mọi
bề, mặc dù bọn họ không dặn dò thêm gì trước mặt mình, nhưng Gia Cát Sơ
Thanh lại bị hai huynh đệ họ cảnh cáo không ít, nhất là từ ông anh nhị
ca làm võ quan.
Hiện tại đại ca và đại tẩu sẽ chuyển
đến phủ Trực vương lập môn hộ khác, dựa theo ý tứ của phụ thân là hy
vọng sau khi đại ca có con trai, lập tức sẽ thỉnh phong vương vị Trực
vương cho đại ca, thuận tiện còn hy vọng có thể xin ban hàng tước vô
công cho đời sau, như vậy vừa bày tỏ lòng trung thành với Hoàng đế, vừa
sẽ không khiến cho phủ công chúa ở những đời Hoàng đế sau, bị đổ lên nơi đầu sóng ngọn gió, dù sao Hoàng đế mỗi triều mỗi khác, ngộ nhỡ phủ công chúa không có người nào được tân đế coi trọng. Cũng có thể xem như giã
từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, không dễ bị người thanh
toán. Lại nói, phủ công chúa không muốn con cháu hưởng ơn cả đời mà tự
thân lại tầm thường không có chí tiến thủ, như thế điều kiện tiên quyết
là hàng tước (hạ chức), hậu nhân cũng sẽ không còn giữ được công trạng
của tiền nhân, có thể sẽ tiêu pha phá của.
Nhị ca vẫn đang chờ Từ Man lại mặt, bởi vì Hoàng đế đã hạ ý chỉ cho Gia Cát Sơ
Liêm tạm thời ở lại Kiến Khang, nhưng nhị ca vẫn phải trở lại biên quan
luyện binh, bởi vì nghe nói Man tộc ở phương bắc từng bị Ngô quốc đánh
bại, gần đây lại có ý đồ liên hợp bộ tộc. Nhớ tổ phụ của Hoàng đế năm
đó, vì đánh tan Man tộc kia mà từng trả giá rất lớn, cho nên Ngô quốc
trước nay không hề xem nhẹ bộ lạc man di này, hơn nữa lúc trước còn xảy
ra chuyện một quý tộc trong bộ lạc bị người giang hồ ẩu đả ở Kiến Khang, rất khó nói liệu có phải có người ý đồ lợi dụng chuyện này hay không.
Bữa trưa tất nhiên là dùng ở phủ công chúa, cả nhà cũng không chia bàn, vô
cùng náo nhiệt mà dùng bữa, vì biết Gia Cát Sơ Thanh không thể uống
rượu, nhị ca còn tiếc nuối một hồi.
Từ Man còn phát
hiện, đại tẩu đã quen thuộc với cuộc sống của phủ công chúa, không còn
câu nệ như ban đầu, thoạt nhìn cũng thân thiết với mẫu thân không ít,
tuy trong lòng Từ Man có chút chua chua, nhưng đổi lại là mình, một bà
mẹ chồng thân phận cao quý không tính, lại còn một cô em chồng thân phận cao quý, Thôi thị dù sao cũng là cô nương trong nhà võ tướng, kiến thức tuy sâu, nhưng kinh nghiệm va vấp lại thiếu, lúc nào cũng lúng túng xấu hổ. Lần này nàng lại mặt, Thôi thị ngược lại đối với nàng thân thiết
hơn.
Có tốt hơn nữa cũng là nhà mẹ đẻ, qua bữa trưa,
nghỉ ngơi trong chốc lát, Từ Man lưu luyến không rời mang theo Gia Cát
Sơ Thanh tạm biệt cha mẹ anh trai và chị dâu, ngồi lên xe ngựa, một
đường trở về nhà.
“Nếu muội thật sự luyến tiếc, chúng ta ở lại phủ công chúa một đêm.” Gia Cát Sơ Thanh đau lòng nhìn bộ dáng nước mắt thấm đẫm khăn lụa của nàng dâu nhà mình, nhịn không được
khuyên nhủ.
Từ Man lại liếc xéo hắn một cái, sẵng giọng: “Làm sao có thể phá hỏng quy củ chứ, tân phòng không thể để trống.”
Gia Cát Sơ Thanh ôm lấy nàng, hôn lên hai má ướt lệ của nàng, cười nói: “Huynh chỉ sợ muội đau lòng, cái khác đều mặc kệ.”
Từ Man xấu hổ đỏ mặt, song vẫn hôn lên mặt Gia Cát Sơ Thanh một cái, trả
lời: “Sau ít hôm nữa được không, chúng ta lại về phủ công chúa.”
Dĩ nhiên Gia Cát Sơ Thanh đồng ý luôn miệng.
Nguồn truyện: macthienyblog.wordpress.com
Những ngày sau đó, trôi qua êm đềm như nước chảy, liên tục bảy ngày, Từ Man ở trong phòng, Gia Cát Sơ Thanh tuyệt đối cũng sẽ không ở bên ngoài
phòng, Từ Man ở trong sân ngắm hoa, Gia Cát Sơ Thanh tuyệt đối sẽ không ở trong thư phòng đọc sách, có thể nói là Từ Man ở đâu, Gia Cát Sơ Thanh
liền nhất định ở đó, mà lại còn tay trong tay, thừa dịp không ai chú ý
còn hôn trộm một cái, gần như là dính nhau như sam.
Ngay cả Hàn Y mang sổ sách của cửa hàng lại đây, Gia Cát Sơ Thanh cũng quấn
quít lấy Từ Man nhất định phải ngồi bên cạnh hắn, hoặc thêu, hoặc đọc
sách, dù chỉ nói hơn hai câu, hắn cũng không muốn tách khỏi nàng trong
chốc lát. Khiến cho phủ quận chúa ai mà không biết hai vị chủ tử này như cùng một người, xem ra rất nhanh đây thôi trong phủ sẽ có thêm một vị
tiểu chủ tử.
Một ngày nọ, Từ Man đang cùng Gia Cát Sơ Thanh ở trong phòng đùa giỡn, bởi vì thời tiết nóng bức mà hai người
đều mặc không nhiều lắm, hơn nữa Từ Man thích mát, trong phòng đặt chậu
băng không nói, còn lấy vải mềm yên la làm váy quây rộng, bên trong cũng chỉ có cái yếm và quần lót. Gia Cát Sơ Thanh không cần cởi ra cũng có
thể nhìn thấy toàn cảnh bên trong Từ Man, bộ đồ này đương nhiên không
thể mặc ra ngoài mà chỉ có thể mặc trong khuê phòng, vốn chỉ là dùng để
giải nhiệt, có điều khi làm hai người ở chung một chỗ, liền biến thành
‘thêm nhiệt’.
Đương lúc hai người đang hôn nhau đắm
đuối khó dứt ra được, bên ngoài Thanh Mai gọi một tiếng, Từ Man cuống
cuồng đẩy Gia Cát Sơ Thanh ra, lại quơ nửa tấm vải bông dở dở ương ương
bên cạnh phủ lên người, mới ra chiều đứng đắn ho khan một tiếng, cho
Thanh Mai đi vào.
Thanh Mai vốn cũng không muốn vào
quấy rầy chủ mẫu nhân lúc nghỉ trưa, nhưng người bên ngoài đang chờ trả
lời, nàng cũng không nên tự quyết định.
“Hồi bẩm chủ mẫu, nhà họ Hoàng đưa thiếp mời đến.” Thanh Mai không dám ngẩng đầu báo.
Từ Man vẻ mặt ửng hồng, môi hơi sưng, bầu ngực mượt mà cao ngất nhấp nhô
theo hơi thở gấp của nàng, khiến Gia Cát Sơ Thanh ngồi bên cạnh xem mà
miệng đắng lưỡi khô, từ sau ngày thành hôn, hai người thực sự hoang đàng không ít, hầu như là sau giờ ngọ và buổi tối đều phải bừa bãi một hồi,
làm cho hắn ngày
càng trở nên dính người khủng khiếp.
“Người nào của nhà họ Hoàng?” Từ Man quét mắt nhìn, phát hiện bộ dáng Gia Cát
Sơ Thanh càng nhìn như không nhìn, khóe miệng gợi lên, lại bắt gặp lỗ
tai hắn đỏ bừng, thậm chí mang theo chút ảo não, tâm tình nàng càng trở
nên thích thú.
Thanh Mai đành phải trả lời: “Phủ Tả tướng quân ạ.”
Từ Man kinh ngạc, quay đầu lại nói: “Bọn họ đưa bái thiếp đến phủ ta làm gì?”
Thanh Mai cung kính trình thiếp mời lên, tiếp tục nói: “Nói là Đại cô nương nhà họ sắp xuất giá.”
Bấy giờ Từ Man mới định thần lại, mặc dù trước đó có nghe đại tẩu nói,
nhưng nghe xong liền quên, từ sau khi nàng thành hôn, gần như đã quăng
quyển sách của kiếp trước kia ra sau đầu. Bởi vì chuyện bị thất tiết
trong hoàng cung, mà Hoàng Tú Oánh đã tương đương như bị hủy rồi, còn
bản thân nàng lại thành vợ chồng cùng nam chính trong nguyên tác, cho dù trong quá trình đó có rất nhiều gian nan và trắc trở, thậm chí cốt
truyện đã bị thay đổi hoàn toàn. Cho nên Từ Man mơ hồ thấy tình tiết sau đó trong sách hẳn sẽ không xảy ra, nhưng không hiểu sao trong lòng luôn cảm thấy bất an.
“Cứ nói là sau thành hôn, thân thể
ta không khỏe, không đi được, đến ngày đó bảo quản sự chuẩn bị quà cưới
là được.” Từ Man tùy ý mở ra lại gập thiếp mời lại, nàng thật sự không
muốn Hoàng Tú Oánh tái xuất hiện trong cuộc sống của nàng, nhất là nàng
còn đọc trên sách đoạn ghi lại chuyện xưa của họ, từng nhìn thấy nam
nhân nhà mình cùng nữ nhân ghê tởm kia hạnh phúc một đời.
Chờ Thanh Mai lui ra ngoài, mặt Từ Man liền xụ xuống, cũng không còn tâm
tình đùa giỡn, đứng lên đi vào phòng tắm. Gia Cát Sơ Thanh vẫn luôn mẫn
cảm với cảm thụ của Từ Man, thấy nàng dường như mất hứng, bước lên nắm
lại tay Từ Man, kéo nàng vào lòng, không tiếng động hỏi.
Từ Man dán vào ngực hắn cũng hiểu được chính mình phát cáu có chút kỳ
quái, Gia Cát Sơ Thanh rõ ràng không hề biết gì, cho dù lúc trước có ở
chung cùng Hoàng Tú Oánh, hắn cũng tận lực không quan tâm nàng ta, lần
trước còn không hề lưu tình đuổi nàng ta ra khỏi phủ Gia Cát, xem như là vì mình mà ngay cả nói cũng không nói chuyện với Hoàng Tú Oánh. Còn
chính nàng lại bởi vì một quyển sách mà nổi cáu với hắn.
“Sao vậy, là không khỏe chỗ nào sao?” thấy Từ Man không giãy dụa, Gia Cát Sơ Thanh thầm thở phào nhẹ nhõm, phu nhân nhà mình mọi ngày không thích so đo, tính cách rộng rãi, chỉ khi nào trong lòng chất chứa chuyện, thì
thật lâu cũng không thấy cười.
Từ Man rầu rĩ không vui nói: “Hoàng Tú Oánh sắp thành hôn.”
“Nàng ta thành thân là chuyện tốt a, nếu muội không thích nàng thì không đi
là được.” Gia Cát Sơ Thanh dường như nghĩ tới gì đó, trong lòng cư nhiên có một luồng ngọt ngào.
Từ Man thấy hắn quả nhiên
không thèm để ý chút nào, tâm tình không còn phiền muộn nữa, ngược lại
nửa đùa nói: “Nàng ta vậy mà thích huynh từ lâu ấy.”
Gia Cát Sơ Thanh lại tránh không trả lời, một phen ôm lấy Từ Man, vô cùng
thân thiết cắn cắn cằm nhỏ Từ Man, đượm chút u buồn nói: “Huynh cũng
thích muội từ lâu rồi.”
Từ Man phì cười, dùng sức ôm
lấy cổ Gia Cát Sơ Thanh, đầu gối lên vai Gia Cát Sơ Thanh, hai người
cười giỡn tới trên giường, lần này hoàn toàn kéo màn che xuống, chỉ chốc lát sau, bên trong quần áo đã rơi đầy đất.
Nguồn truyện: macthienyblog.wordpress.com
Người của phủ Tả tướng quân được tin chính xác, nhanh chóng chạy trở về phủ,
không ghé ngang nơi nào, trực tiếp chạy thẳng vào khuê phòng của Hoàng
Tú Oánh. Người còn chưa vào cửa, nha hoàn canh cửa đã rướn cổ ngó quanh, nhác thấy ma ma trở lại, vội kéo người nọ vào phòng.
Trong phòng ánh sáng không đủ, có vẻ rất âm u, hơn nữa đặt đầy chậu băng, khiến cho ma ma từ ngoài tiến vào hung hăng rùng mình.
“Đã đưa thiệp mời chưa?” thanh âm của Hoàng Tú Oánh không còn điềm đạm thân cận như trước, mà mang theo một sự ngoan độc, hơn nữa cực kỳ cấp bách.
Ma ma hai tay nắm lại, cong người không dám ngẩng đầu, chỉ có thể đáp: “Bẩm cô nương, đã đưa rồi ạ.”
“Vậy! Vậy phủ quận chúa nói thế nào? Biểu ca huynh ấy nói gì?” Hoàng Tú Oánh
xiết chặt khăn tay từ trên giường hẹp đứng lên, một mạch ép tới, hỏi như đạn bắn liên hồi.
Ma ma kia cười khổ thầm mắng chính mình tham chút tiền thưởng, đụng phải chuyện xúi quẩy phải đưa thiệp
mời đến phủ quận chúa, đúng là bị sát tinh (sao xấu) quấn người mà, song chỉ có thể cắn răng nói: “Nói là quận chúa thấy trong người khó chịu,
ngày ấy sẽ phái quản sự đến đưa quà mừng.”
“Ai hỏi ả
chết hay sống? Ả bệnh chết càng tốt!! Ta là hỏi biểu ca, biểu ca nói thế nào? Huynh ấy biết ta sắp thành thân, huynh ấy nói như thế nào? Có nói
sẽ tới tìm ta, hoặc là mang thứ gì cho ta không!!” Hoàng Tú Oánh vẫn còn nhớ rõ, kiếp trước, trước khi mình và Đinh Hạo Nhiên thành hôn, huynh
ấy còn cố ý tới hỏi mình, liệu có cam tâm tình nguyện gả cho Đinh Hạo
Nhiên hay không. Hiện tại nàng sắp xuất giá, lại còn gả cho một lão già, biểu ca sao có thể không đến ứng phó một tiếng chứ?
Ma ma giấu đi ánh mắt khinh bỉ, ngữ khí vẫn bình thhường nói: “Quả thật là không nói gì cả ạ.”
Hoàng Tú Oánh không thể tin được lui về sau vài bước, thấy chén trà trên bàn, tức giận ném văng, hét lớn như bị điên: “Cút! Cút hết cho ta! Nhất định là ả tiện nhân kia không nói cho biểu ca, nhất định là ả!!! Từ Man, mi
đáng chết, mi sớm phải chết phắt đi!!”
Ma ma kia ngay cả tiền thưởng cũng không nhận, xoay người đi ra ngoài, trong lòng lại
thấy Đại cô nương này sắp điên rồi, nay cả Kiến Khang ai chẳng biết vợ
chồng quận chúa hài hòa như ‘cầm sắt cùng vang’, phi thường ân ái chứ,
Đại cô nương ấy thế mà còn mơ hão.