“Ngươi nói cái gì? Ai bị mang đi?” Từ Man cả kinh đứng bật dậy, vốn một buổi chiều tâm tình không yên, mắt thấy sắc trời đã chập choạng tối mà Gia Cát Sơ Thanh còn chưa trở về, nhưng tóm lại vẫn lưu một tia
hy vọng, lại không ngờ rằng, cuối cùng vẫn bị một quản sự trong cửa hàng của Gia Cát Sơ Thanh đến đánh vỡ.
“Hồi bẩm quận
chúa, là đông gia (ông chủ) bị người nhà họ Hoàng mang theo thân binh
bắt đi rồi ạ.” Quản sự rụt bả vai, run sợ không dám ngẩng đầu, hắn biết
bọn họ không bảo vệ được Đông gia, ngộ nhỡ quận chúa truy cứu, bọn họ
một kẻ cũng đừng hòng giữ được mạng.
Từ Man bấm lòng
bàn tay mình, thầm cảnh báo chính mình càng ở thời điểm này, càng không
thể hoang mang, mặc dù gấp đến độ hốc mắt ươn ướt, nhưng nàng cũng không thể nghẹn ngào một tiếng, còn phải trấn định nói: “Nói đi, lúc ấy là
tình huống gì?”
Quản sự cẩn thận nhớ lại sự tình xảy
ra trước đó, sợ quên phải manh mối quan trọng, sau lại sợ Từ Man thấy
bọn họ không đủ tận tâm, bèn run giọng nói: “Trước đó đông gia có thông
báo, buổi chiều có một lô hàng phải xuất cảng, chúng nô tài ben mang
theo người và hàng đến bến tàu, vừa vặn gặp được thương nhân người Hồ
từng làm ăn buôn bán cùng, tiện đường cùng lên chung thuyền, nhờ hắn dọc đường để ý giúp. Ai ngờ thuyền vừa rời bến, đại lang của Hoàng phủ cư
nhiên dẫn theo một đội thân binh bao vây tất cả chúng ta, nói là đông
gia chứa chấp tội phạm quan trọng mà triều đình tróc nã, điều này… điều
này sao có thể, người của chúng ta tất nhiên không thể để họ mang đông
gia đi, nhưng đông gia lại nói, nếu ngài ấy không đi, ắt sẽ thấy một màn máu sau đó, bèn bảo tiểu nhân chạy về phủ báo tin. Nói là bảo quận chúa đừng lo lắng, sáng sớm ngày mai, ngài ấy chắc chắn sẽ trở về nhà.”
Từ Man nghiến răng thật chặt, nếu không nàng quả thật có thể chửi thề
trước mặt mọi người, nhà họ Hoàng rốt cuộc là cái thứ gì, buổi sáng nữ
nhi đã xuất giá dẫn người tới cửa gây sự, buổi chiều nam nhi nhà họ liền bắt nam chủ nhân của phủ quận chúa đi? Dù thế nào, quả thật là đã xem
thiên hạ này của họ Hoàng đúng không?
Từ Man xanh mặt, tiếp tục hỏi: “Trừ đông gia các ngươi ra, còn có ai bị bắt đi không?”
Quản sự kia lắc đầu, rồi giải thích: “Đám người kia kêu chúng nô tài qua,
sau khi nhìn qua từng người một liền để chúng nô tài đi.”
Cho quản sự đi, lúc này Từ Man mới cảm giác được trái tim mình trở về chỗ
cũ, chỉ cần nhà họ Hoàng chỉ đưa đi mỗi Gia Cát Sơ Thanh, như vậy chứng
minh, Tôn Mẫn Hi xem như đã tạm thời an toàn rời khỏi thành Kiến Khang.
Ôm ngực, nàng không khỏi nghĩ tới mà sợ, giả sử ban nãy giữ Tôn Mẫn Hi ở lại phủ nghỉ ngơi một lúc như nàng nghĩ, như vậy chỉ sợ là sẽ không
chạy thoát được.
Có điều, Từ Man đè nén nghi ngờ trong lòng, thương đội người Hồ kia, cũng có quá trùng hợp đi.
“Thanh Mai, truyền lời của ta, nói thị vệ trong phủ một nửa ở lại phủ, một nửa khác cùng theo ta, đến phủ Tả tướng quân một chuyến!” Từ Man vỗ bàn
quát lớn.
Thanh Mai ở một bên không đồng ý nói: “Chủ
mẫu, chuyện này có nên tìm Mai bà bà đến thương nghị một chút không, dù
sao một mình ngài qua đó, e là không ổn cho lắm, vả lại trời đã tối…”
“Cho dù có đốt đuốc mang theo, ta cũng phải đi!” vừa nghĩ tới hiện tại Gia
Cát Sơ Thanh trở thành tù nhân của Hoàng phủ, nói không chừng ngày mai
sẽ bị đưa vào cung thụ thẩm, trong lòng Từ Man không thoải mái được.
“Vậy có nên báo cho phủ công chúa một tiếng không ạ?” Thanh Mai cũng biết
không khuyên được quận chúa nhà mình, đành phải chuẩn bị thêm sự bảo đảm cho quận chúa.
Từ Man lưỡng lự một lát, phần tâm
trạng kích động này, trong lòng cũng rõ ràng, nếu một mình đi không đòi
được người, cuối cùng vẫn phải cầu đến chỗ phụ thân, còn không bằng đến
cùng một lần cho nhất lao vĩnh dật. (làm một mẻ, khoẻ suốt đời)
“Chờ chúng ta đến phủ Tả tướng quân rồi, ngươi lại sai người đến báo với phủ công chúa, chỉ tìm đại ca của ta là được rồi.” Từ Man quyết định nói.
Nguồn truyện: macthienyblog.wordpress.com
Phủ Tả tướng quân cách khá gần nơi Gia Cát gia gặp nạn, xung quanh đều là
nhà võ quan, phần lớn cũng có quan hệ cùng nhà họ Hoàng, nhưng võ quan
được ở trong thành Kiến Khang, không ít người là không có thực quyền,
vẫn chỉ có thể dựa vào võ quan địa vị cao, hòng mưu cầu chức vị cao hoặc là rời khỏi kinh đô mà có được thực quyền. Gần đây mặc dù biến hóa trên triều đình rất nhanh, nhưng vẫn như trước là Hữu tướng cầm quyền, quan
văn không ngã. Nhưng rất rõ ràng, đám võ quan vì nguyên do Đại hoàng tử, đặc biệt là những kẻ từng dưới trướng Đại Đô Đốc, ít nhiều đều bắt đầu
được trọng dụng. Điều này khiến cho đám võ quan trước nay vẫn bị chèn ép vì theo Đại Đô Đốc mà đắc tội Hoàng đế, nay trong lúc nhất thời sóng
lòng cuộn trào, tất nhiên cũng bắt đầu nảy sinh một chút ý tưởng đại
nghịch bất đạo.
Nhưng vào một ngày chạng vạng, chân
trời phương xa ráng đỏ còn chưa lui hẳn, không ít nhà đã phát hiện cách
đó không xa có một toán thân binh không biết từ đâu tới, người người
trong tay giơ cây đuốc, ngọn lửa chớp động, trong buổi chiều nhá nhem
tối, lại nhìn không ra người đến rốt cuộc có bao nhiêu số lượng, chỉ cảm thấy trong khoảng lờ mờ, có một cỗ xe ngựa đi giữa, cũng không biết là
nhân vật nhà nào.
Nhưng rất nhanh, đám người xem náo
nhiệt phát hiện, đoàn người kia không phải chỉ đi ngang qua, mà mục đích rõ mồn một là hướng thẳng đến phủ Tả tướng quân. Điều này khiến cho
những võ quan sớm đã đầu nhập vào nhà họ Hoàng, đang trốn một bên xem
náo nhiệt, lập tức trong lòng sợ như chim vỡ tổ, sau lại sai một đầy tớ
lạ mặt canh giữ gần phủ Tả tướng quân nhằm lấy được tin tức trực tiếp.
Lúc này, cũng đồng dạng là giờ dùng cơm tối của phủ Tả tướng quân, mấy ngày nay huyện chủ không có trong phủ, nghe nói là dẫn con trai trở về nhà
mẹ đẻ ở phương bắc thăm người thân. Điều này khiến cho Giang di nương bị chèn ép mấy năm nay, lại một lần nữa xoay người đi ra nghênh ngang quản lý chuyện trong phủ, mà Hoàng gia lão phu nhân trước kia bị con dâu sửa trị đến gần như vào Phật đường sống quãng đời còn lại, nay dường như
thắt lưng không còn đau, chân cũng không còn run, nói chuyện càng phát
ra lớn tiếng.
Ngoại trừ đám gia nô đến từ phương bắc
mà huyện chủ lưu lại trông coi chính phòng là bọn họ không dám động ra,
những nơi còn lại, người nên thay đổi thì thay đổi, nên chèn ép thì chèn ép, quả giống như vừa được thả ra từ ngục giam vậy, cả nhà đều thoải
mái thảnh thơi. Duy chỉ có Tả tướng quân, vì thê tử về nhà mẹ, Giang di
nương đi ra quản sự, liên hợp với mẹ chồng tạo áp lực với mình, ngay cả
việc đi đến phòng di nương khác, đều phải nhìn Giang di nương rơi nước
mắt hơn nửa ngày.
Chuyện này nếu là trước đây thì
bình thường,
nhưng từ khi thê tử vào cửa, bản thân thê tử đã là một mỹ
nhân không tệ rồi, càng miễn bàn sau đó còn cho hắn nạp đủ loại di nương hương vị tươi mới, sớm đã nuôi cho khẩu vị của tướng quân trở nên kén
ăn rồi, hơn nữa dầu gì Giang di nương đã lớn tuổi, lại thêm vài năm nay
bị chủ mẫu áp chế, con gái lại xảy ra chuyện lớn, con trai còn cưới phải một nàng dâu tính nết không ra gì, đâm ra tâm tình bà ta lúc nào cũng
phiền muộn, dung nhan mà có thể bảo trì như lúc ban đầu, đó mới là lạ.
Cho nên, mặc dù gần đây nhờ muội muội của mình mà Tả tướng quân ở trong
triều đình rốt cuộc có thể giãn mi tươi cười, nhưng khi về nhà lại không phấn khởi nổi, một ngày trước cư nhiên còn mơ thấy bà vợ chằn về phủ,
trong lòng đúng là vui không kể xiết, đến khi tỉnh dậy, nhìn bà thiếp
già bên cạnh mà nỗi buồn bực không biết từ đâu đến trong ngực lại càng
thêm dày đặc.
Sáng sớm hôm nay, chuyện nữ nhi dẫn
binh lính đến phủ quận chúa thị uy bị người ta cắn ngược lại, máu tươi
đầm đìa trở lại Tào phủ, hắn cũng đã biết được, nguyên bản hắn còn cảm
thấy muội muội bảo con gái mình đi thăm dò một cách phách lối như thế
thật thiếu thỏa đáng, đặc biệt là khi nữ nhi bị người ta đánh vào mặt
thế kia, giống như hắn bị người ta vả vào mặt vậy. Nhưng đến buổi chiều, dường như phong thuỷ luân chuyển, hôn phu của quận chúa cư nhiên bị con trai lớn của mình bắt về vì tội chứa chấp con trai Hoàng hậu. Hiện tại
trong hoàng cung, Hoàng đế và Hoàng hậu không thể quản sự, Đại hoàng tử
lại có quý nhân tương trợ, mắt thấy còn cách vị trí kia cũng không xa,
đến cả đích tử của Hoàng hậu còn không để vào mắt, huống chi là một ả
quận chúa nho nhỏ.
Có điều, hắn vạn lần không ngờ
tới, mộng đẹp kia còn chưa kéo dài đến tối, phủ Tả tướng quân của hắn đã bị người bao vây kín mít.
“Ngươi nói cái gì? Đại môn bị chặn kín?” Tả tướng quân Hoàng Hách Trùng cầm chiếc đũa gắp thịt
nướng loáng cái đánh rơi trên bàn.
“Dạ… phải ạ…” quản sự ma ma đến báo bị vẻ mặt sát khí của tướng quân dọa run bắn, mọi lời nói đều nuốt trở ngược xuống.
Hoàng Hách Trùng ném đũa, giận dữ nói: “Người trong phủ đâu? Ra hỏi xem sao
lại thế này? Kẻ nào ăn gan hùm mật gấu dám động thủ trên đầu thái tuế.”
Ma ma kia vội trả lời: “Nghe bên ngoài gọi, hình như là quận chúa đến đây.”
Hoàng Hách Trùng tức khắc nhìn về phía thứ trưởng tử của mình, người kia là
do hắn bắt về, bây giờ thì phu nhân người ta đuổi tới cửa rồi. (thứ trưởng tử: con trai lớn là con của vợ bé)
“Còn dám tới cửa?” dạo gần đây vô cùng đắc ý, tự tin vượt bậc, Giang di
nương buông đũa, cầm khăn tay chấm chấm môi, khinh khỉnh nói: “Nhà nàng
ta chứa chấp khâm phạm của triều đình người, còn có mặt mũi tới cửa đòi
người?”
Chỉ cần nhắc tới người có liên quan đến phủ
công chúa, Giang di nương sẽ nổi lửa trong lòng. Không nói lúc trước vị
công chúa kia gả vào nhà họ Hoàng, rồi lôi chồng mình đến ở phủ công
chúa, quanh năm suốt tháng lại còn phải ở lại phủ công chúa; mà nói đến
con gái mình rõ ràng thích tiểu tử nhà Gia Cát kia như thế, đến cuối
cùng cũng là đứa con gái của tiện nhân kia vớ bở xách đi luôn. Cũng đáng đời thằng oắt kia có mắt mà không biết nhìn vàng ngọc, rơi vào kết cục
tù tội hôm nay.
“Cứ nói là chúng ta phụng mệnh bắt
người, đã đưa vào cung rồi.” tuy Tả tướng quân đối với phủ công chúa
thập phần bất mãn, nhưng đối với vị quận chúa kia lại có cảm giác kỳ
quái, có đôi khi thậm chí còn suy nghĩ vẩn vơ, giả sử lúc trước hắn cùng công chúa sinh hạ một vị quận chúa, vậy liệu sẽ có tính cách giống như
Từ Man hay không. Cho dù suy nghĩ này thực hoang đường, nhưng có đôi khi hắn lại lơ đãng nghĩ tới.
Ma ma kia vẫn không đi,
sắc mặt trở nên rất kém, rối rắm nửa ngày đành phải kiên trì nói: “Lão
nô đã có nói, nhưng mà vị quận chúa kia chẳng những không đi, còn… còn…”
“Nói, nàng ta có thể thế nào?” Hoàng Hồng Huy là thứ trưởng tử của Hoàng Hách Trùng, vốn được nuôi lớn như đích tử, hắn từ nhỏ ở bên người mẫu thân,
bị mẫu thân và tổ mẫu nuông chiều, lại dạy cho hắn có tư tưởng hoang
đường rằng: mọi thứ của phủ tướng quân, sớm hay muộn đều là của hắn.
Nhưng kết quả là, mẹ cả vừa đến, đệ đệ đích xuất lại ra đời, hơn nữa nhà mẹ đẻ của mẹ cả lại thế lực hùng hậu, tất cả ý tưởng mà hắn nhận từ
nhỏ, đều biến thành bọt nước. Càng miễn bàn đến sau đó hắn còn cưới một
nữ tử thế gia nhìn bên ngoài thì thân phận cao quý, kỳ thật bên trong
nhà mẹ đẻ đã sớm rách nát không chịu nổi. Gần như là bị sự thay đổi quá
đỗi nhanh chóng kia, khiến cho từ tính cách đến nhân phẩm của hắn trở
nên vừa vặn vẹo vừa hung hãn hẳn lên.
“Vị quận chúa
kia quả thật y như một mụ nông phụ quê mùa.” Ma ma kia khóc không ra
nước mắt nói: “Nàng ta cư nhiên thu gom tất cả thùng phân quanh đây, đem tất cả thứ bẩn thỉu đó hắt vào tường phủ nhà chúng ta… và cả cổng lớn
nữa.”
o0o
Tác giả có lời muốn nói: được rồi, đúng là có hơi ghê tởm chút chút… (MTY: ờ…. chút chút)
Có người nói vì sao Hoàng đế và Hoàng hậu nhanh như vậy đã bị khống chế,
bởi vì Đại hoàng tử là có mưu tính từ trước lại được giúp đỡ, phía trước đã có phục bút*, nói nữa là lộ hết, khụ khụ…
(phục bút: tình tiết, đoạn văn được bỏ lửng trước đó để dẫn ý cho những đoạn sau)
Nhưng rất rõ ràng, Hoàng đế người ta cũng không phải không có chuẩn bị nha,
đây là một bàn cờ, ai có thể khống chế toàn cục, ai có thể thấy rõ tiên
cơ, người đó sẽ có cơ hội thắng…