Từ Man không ngờ người nàng tâm tâm niệm niệm cư nhiên đã không còn ở trong phủ tướng quân, mà rõ rành rành ngồi bên cạnh mình, dùng
ánh mắt vừa sủng nịch vừa bất đắc dĩ nhìn mình, thật sự giống như nằm mơ vậy.
Gia Cát Sơ Thanh
mặc dù quần áo có chút chật vật, nhưng gương mặt không hề tiều tụy, hắn
khẽ gợi lên khóe miệng, cầm tay Từ Man, than nhẹ một tiếng nói: “Huynh
biết ngay là muội sẽ không nghe huynh mà.”
Từ Man nhớ lại lời của quản sự, dặn nàng ở lại trong phủ chờ hắn, ngày mai hắn sẽ
về, mà nàng thật sự không để trong lòng, sau đó, không khỏi chột dạ, hai má nóng lên.
“Muội chỉ là lo lắng…”
Gia Cát Sơ Thanh thấy đáy mắt Từ Man nổi lên lệ quang, lòng nhất thời mềm
nhũn, câu trách móc rốt cuộc nói không nên lời, chỉ có thể kề sát vào
nàng dỗ dành nói: “Hôm nay có chịu thiệt không?”
Từ
Man lắc đầu, nghĩ nàng đem phân người hắt vào phủ tướng quân hắn, mà đám người Hoàng Hách Trùng kia chỉ có thể giận mà không dám nói gì, cho dù
sau này bọn họ sẽ trả thù, nhưng hôm nay nàng đã trút giận một trận đã
đời.
“Huynh không thấy lúc ấy người nhà họ Hoàng mặt
tái cỡ nào đâu, tuy muội cũng bị thối đến choáng váng, nhưng trông cái
đức hạnh kia của bọn họ, trong lòng muội liền sảng khoái.” Từ Man thích
thú bám vào lòng Gia Cát Sơ Thanh, để cho hắn ôm mình, ánh mắt nàng lấp
lánh kể chuyện hôm nay, thậm chí còn hơi nhướn nhướn mày.
“Khụ khụ…” Thật sự không muốn bị bỏ qua hoàn toàn, nam nhân ho khan một tiếng.
Từ Man giật mình, lúc này sực nhớ trong xe còn có đại ca của mình, nhất
thời từ cổ đến mang tai nàng đỏ gần như rỉ máu, tay cũng như bị giật
điện rụt về, nhưng Gia Cát Sơ Thanh lại không thèm để ý, sắc mặt như
thường nắm chặt tay Từ Man, tầm mắt quay sang Từ Hải Sinh, cười nói:
“Đại ca.”
Từ Hải Sinh thầm than con gái gả ra ngoài
đúng là hướng ngoại, cố đèn nén chút chua chua trong lòng, hắn nghiêm
mặt nói: “Sự tình đã xong rồi sao?”
Gia Cát Sơ Thanh nhéo lòng bàn tay Từ Man, trả lời: “Yên tâm, mớ đuôi kia đã xử lý xong rồi.”
Từ Man bất mãn màn đối thoại bí hiểm của hai người họ, trừng mắt nhìn Từ
Hải Sinh nói: “Rốt cuộc là chuyện gì thế này, té ra mọi người thấy muội
lửa bốc lên đầu, trong lòng vui lắm hả?”
Từ Hải Sinh hất cằm với Gia Cát Sơ Thanh, ra chiều chuyện không liên quan đến mình.
Gia Cát Sơ Thanh thân mật vén tóc Từ Man ra sau tai, chẳng chút lo lắng
nhìn bộ dáng như mèo con xù lông của Từ Man, giải thích với nàng: “Trong phủ tướng quân có người của chúng ta, muốn đi ra không khó, chỉ là cần
một thời cơ.”
“Vậy nếu bọn họ phát hiện huynh biến mất…” Từ Man sợ người của phủ tướng quân lại đến sinh sự.
“Hôm nay bọn họ sẽ áp giải Gia Cát Sơ Thanh tiến cung phục mệnh, nào ngờ
trên đường gặp phải một đám cường đạo, bắt cóc giết người, từ tối nay
trở đi Gia Cát Sơ Thanh sẽ biến mất tung tích.” Gia Cát Sơ Thanh dùng
ngữ điệu bình thản nói ra kế hoạch kinh tâm động phách.
Từ Man lập tức định thần lại, xem ra hôm nay đại ca và tiểu cữu cữu đến
đây, đều là bọn họ đã thương lượng từ trước. Chẳng qua do nàng mở đầu
thì càng trở nên chân thật hơn thôi. Bất luận sự thật đến tột cùng là
gì, người ngoài chỉ có thể nhìn thấy phủ Tả tướng quân bắt nhốt vị hôn
phu vô tội của quận chúa trong phủ, thậm chí muốn áp giải vào cung, ai
ngờ giữa đường gặp chuyện không may, vị hôn phu của quận chúa sống chết
không biết, điều này có thể giúp Gia Cát Sơ Thanh có cơ hội làm rất
nhiều chuyện.
“Ban đầu là bọn huynh muốn tìm cách
khác loại bỏ đám tai mắt, nhưng vừa đúng lúc Tứ hoàng tử xảy ra chuyện,
huynh bèn nghĩ có thể nhân cơ hội này đục nước béo cò một lần, chỉ là
không muốn muội lo lắng thôi, vốn nghĩ sáng mai mạo hiểm về phủ sẽ nói
với muội, bây giờ muội đã đến đây, huynh cũng sẽ không cần hồi phủ.” Gia Cát Sơ Thanh vẫn nắm tay Từ Man không buông, nói.
Từ Man rốt cuộc vỡ lẽ, Gia Cát Sơ Thanh chính là đang đợi cơ hội này để thoát thân, phải rời xa nàng một đoạn thời gian.
“Huynh phải đi bao lâu?” Nàng không hề hỏi hắn đi làm cái gì, nàng biết chỉ
cần nàng hỏi, Gia Cát Sơ Thanh chắc chắn sẽ trả lời, tuyệt không qua
quít, nhưng nàng lại hèn nhát không có can đảm nghe.
“Ít nhất phải trốn tránh một thời gian, có điều chậm thì ba ngày, lâu thì
mười ngày, huynh chắc chắn sẽ liên lạc với muội.” Gia Cát Sơ Thanh làm
sao bỏ được nàng dâu mỹ miều như hoa này, đã tâm tâm niệm niệm bao nhiêu năm, chẳng ngờ mới thành hôn chưa bao lâu đã gặp phải chuyện xấu này,
lại oái ăm ở chỗ là chỉ có hắn mới làm được.
Từ Man
dùng ánh mắt kiểm chứng nhìn về phía đại ca nhà mình, thấy huynh ấy cũng gật đầu, trong lòng nhất thời trầm xuống, một cảm giác quyến luyến
không thôi khiến mười ngón tay nàng cùng Gia Cát Sơ Thanh đan vào nhau,
chặt chẽ không muốn tách rời.
“Ngoan, chờ qua việc
này, huynh cùng muội đi du sơn ngoạn thủy được không?” Gia Cát Sơ Thanh
làm sao nhẫn tâm nhìn người yêu thương lộ ra vẻ mặt cô đơn kia, lúc này
hắn còn chưa đi mà đã bắt đầu thấy nhớ rồi.
Không có
tiếng trả lời, chỉ yên lặng nắm tay Gia Cát Sơ Thanh, ngay cả cánh tay
cũng dính sát vào nhau. Cái gì cũng không muốn nói, Từ Man im lặng đợi
xe ngựa chậm dần, đợi tiếng gọi từ ngoài của tiểu cữu cữu, rồi đợi Gia
Cát Sơ Thanh cuối cùng hôn lên mi tâm nàng, một cách khắc sâu mà thành
kính, tựa như lời thề vĩnh viễn không tương phụ.
“Mẫu thân từ trong cung đã lấy được vài giọt máu của cữu cữu, chỉ có Gia Cát Sơ Thanh biết Phạm thái y ở đâu, hiện tại phái ai đi cũng có thể bị
người khác lợi dụng sơ hở xen vào, không bằng để đích thân đệ ấy đi, an
toàn hơn nhiều.” Từ Hải Sinh đỡ Từ Man, nhìn sườn mặt như muốn khóc của
nàng, thấp giọng ghé sát tai muội muội nói.
Từ Man
thoáng bình tâm lại, hết thảy điều này đều là vì cữu cữu, vì giang sơn
nước Ngô, nếu để giống thư trong sách, một khi cữu cữu sụp đổ, như vậy
cái chờ đợi cả nhà nàng tuyệt đối không phải là thứ nàng muốn nhìn thấy. Ngay từ đầu, sinh tử của cữu cữu và cữu mẫu, đã có tương quan chặt chẽ
với phủ công chúa, cho nên, Đại hoàng tử tuyệt đối không thể kế vị.
“Muội biết mà, đại ca.” Từ Man quay đầu, vô cùng kiên định nói: “Muội cũng có thể làm tốt việc muội cần làm.”
Nguồn truyện: macthienyblog.wordpress.com
Gần đây phủ Tả tướng quân là đề tài bàn tán trong thành Kiến Khang, lúc
trước Hoàng mỹ nhân phất lên một cái, Đại hoàng tử đường làm quan rộng
mở, phủ Tả tướng quân cũng theo đó mà bước ra từ trong bóng tối sau vụ
ly hôn với công chúa. Có điều còn chưa được nghênh ngang mấy ngày, cư
nhiên lại bị vị quận chúa đã xuất giá của phủ công chúa làm cho phủ
tướng quân gần như là tiếng xấu lan xa, đã thế còn rất rất thối, thế cho nên những hộ gia đình hàng xóm của phủ tướng quân, không ít người
chuyển nhà hoặc là đi nơi khác sống tạm, chỉ chờ phủ Tả tướng quân dọn
dẹp sạch sẽ, mùi tanh
tưởi biến mất.
Nhưng mà, phiên
bản câu chuyện quận chúa kiêu ngạo ương ngạnh còn chưa được nổi lên rầm
rộ, thì phiên bản chuyện “Vị hôn phu của quận chúa vô cớ bị phủ tướng
quân bắt, quận chúa tới cửa đòi chồng” lại bắt đầu nóng lên, tiếp theo
đó, tình hình thực tế: “Vị hôn phu của quận chúa bị bắt đến nay chưa
được thả về” cũng bị vạch trần ra, quận chúa lại nhiều lần đến phủ tướng quân đòi người, nhưng ngặt nỗi phủ tướng quân chẳng những không có
người để giao ra, còn muốn che dấu tin tức Gia Cát Sơ Thanh rất có thể
đã bị bắt đi. Trong lúc nhất thời, nguyên bản là chuyện tốt lập công
được thưởng lại biến thành một củ khoai lang lớn phỏng tay, mặc kệ có
tìm kiếm cỡ nào, đều không thấy tung tích của Gia Cát Sơ Thanh.
Phủ Tả tướng quân trước đó cũng hoài nghi liệu có phải là phủ quận chúa
thông đồng cùng phủ công chúa cướp người đi hay không, nhưng nhìn bộ
dạng nôn nóng của quận chúa không giống như giả vờ, còn cả khí thế bức
người của phủ công chúa, lại thêm giám thị và quan sát lâu nay. Tả tướng quân có không tình nguyện cách mấy, cũng chỉ có thể đè nén hoài nghi,
tiếp tục ra sức tìm người. Nhưng oái ăm thay Gia Cát Sơ Thanh giống như
bùn tan vào bể lớn vậy, mò cách nào cũng không vớt được ra.
Nguồn truyện: macthienyblog.wordpress.com
“Em nói, Hoàng Tú Oánh đang tìm một hòa thượng?” Từ Man theo lệ thường mỗi
ngày đến phủ tướng quân làm ầm ĩ, vừa về đến nhà đã nghe được tin này.
Thanh Mai bưng chậu đến cho Từ Man rửa mặt, miệng nói: “Đúng là một hòa
thượng, nghe nói là ở Hồng Giác Tự, là một vị lão giả đức cao vọng
trọng, rất thần thông.”
Từ Man lau mặt, hồi ức xoay
chuyển đủ loại, cuối cùng trong một góc não nổi lên chuyện cũ năm đó,
nàng chỉ vì muốn hù dọa Hoàng Tú Oánh mà dựng lên một vị cao tăng đắc
đạo có thông thiên nhãn, để cho Hoàng Tú Oánh biết, thế giới này người
biết quỹ đạo của kiếp trước cũng không chỉ có mỗi một mình Hoàng Tú Oánh mà thôi. Chẳng qua Từ Man không ngờ, Hoàng Tú Oánh một khi có quyền
lực, cư nhiên lại điên cuồng muốn hủy diệt hoặc là đào móc người biết bí mật của nàng ta đến thế. Từ Man không tin, giả như Hoàng Tú Oánh thật
sự tìm được một người như thế, nàng ta sẽ không hề dụng tâm đối xử tử
tế, sợ là đã sớm muốn giết phắt đi cho thống khoái rồi. Có điều, Hoàng
Tú Oánh có thể tìm kiếm trắng trợn như thế, chỉ sợ cũng đã báo trước cho nhà họ Hoàng thậm chí là Hoàng mỹ nhân, lý do trong đó Từ Man cũng đoán được, không gì hơn là để biết được Thiên Đạo tiên tri linh tinh. Với
loại người muốn làm đại sự như Đại hoàng tử, cái gì có thể khiến cho hắn động tâm hơn tiên tri chứ?
Cứ mặc bọn họ tìm đi, dù sao kiểu nào cũng sẽ không có kết quả.
Lại qua vài ngày, ba ngày giao ước đã trôi qua, tâm trạng của Từ Man lại
bắt đầu rục rịch dậy sóng, cho dù biết trong cung chưa buông tha việc
tìm kiếm Gia Cát Sơ Thanh, thì đó chính là tin tức tốt nhất, nhưng mỗi
đêm nàng vẫn thao thức đến rạng sáng mới ép được mình đi ngủ, hơn nữa
trong lúc ngủ cũng thường xuyên mơ thấy rất nhiều chuyện không hay, thời gian này, chẳng những nha hoàn bên người Từ Man nhìn không được, ngay
cả Mai bà bà cũng thường xuyên đến khuyên giải một hai.
Chuyện của Gia Cát Sơ Thanh làm cho Từ Man không có tinh thần, nhưng sáng sớm
Mai bà bà đến nói một phen, cũng không thể không khiến Từ Man cố gắng
xốc lên tinh thần.
“Thị vệ ở ngoại viện đã thay quân
rồi.” Sáng sớm Mai bà bà đã đến, vẻ mặt vốn tươi cười lại bị thay thế
bởi một loại bình tĩnh khiến người ta căng thẳng.
Nước Ngô, bên trên có hoàng thân quốc thích, dưới có tướng quân chư hầu,
miễn là phẩm cấp cao đều được Hoàng đế ban cho trạch viện, như vậy nhất
định sẽ có thị vệ. Nhưng thị vệ này lại phân thành hai loại, một loại là tuần tra phòng vệ ở ngoại viện, đó là do hoàng gia phái đến bảo vệ,
nhưng nếu có lệnh điều động thì lập tức phải rời đi, chủ tử chân chính
của họ là ở trong cung, chứ không phải là chủ nhân trong nhà này. Nhưng
còn một loại khác, cũng là trái ngược, là thân vệ tâm phúc của chủ tử,
bình thường được đặt trong nội viện hoặc làm nhiệm vụ mà chủ thượng phân phó. Thân vệ của Từ Man ngoại trừ được lão nương mình cung cấp, còn có
những người do đích thân Hoàng đế chọn cho nàng năm đó, vẫn theo nàng
đến bây giờ, cho dù ngày thường ngại vì thân phận chủ tớ mà rất ít trao
đổi, nhưng lòng trung thành của bọn họ, Từ Man cũng không chút nghi ngờ.
Có điều, cho dù là thị vệ của ngoại viện cũng không dễ dàng thay đổi, như
thế xem ra động tác trong phủ này chỉ sợ đã kinh động đến trong cung
rồi.
“Chỗ a nương ta cũng thay đổi sao?” Từ Man cảm
thấy tim đập lợi hại, chẳng lẽ Đại hoàng tử đã cảm thấy nắm chắc phần
thắng ư? Ngay cả thể diện hoàng gia cũng không để ý?
“Không chỉ phủ công chúa, mà ngay cả chỗ hoàng thúc Chiêu Vương cũng đã thay
đổi, bao gồm cả Trực vương phủ.” hôm qua Mai bà bà đã phái người đi hỏi
thăm, vốn tưởng rằng cũng chỉ nhằm vào phủ quận chúa, lại không ngờ rằng toàn bộ hoàng gia cũng không buông tha.
Từ Man ngồi
thẳng thân mình mà mấy ngày nay vẫn luôn rệu rã, ngẫm nghĩ rồi nói:
“Đóng chặt nhị môn, không cho người bên ngoài vào, lần này đổi thị vệ,
trong phủ đồng loạt đều điều tới ngoại viện, bất luận tuần tra hay là hộ vệ, nội viện đều phải dùng người của chúng ta, tiện thể kiểm tra lọc
lại nội viện một lần.”
Cũng không biết kế hoạch của đại ca và Gia Cát Sơ Thanh, rốt cuộc thành công mấy phần.