Ánh trăng
mông lung, dưới ánh trăng, những cành cây tựa như hình ảnh kịch bóng
chiếu lên song cửa sổ, bên ngoài gió đêm kéo theo lá cây phát ra âm
thanh xào xạc. Từ Man vụng trộm vén tấm màn lên, qua khe hở chỉ có thể
nhìn thấy được ngọn đèn mập mờ ngoài cửa sổ, trong bóng đêm chập chờn
thoắt sáng thoắt tối, khiến cho mảnh sân không người càng trở nên tịch
liêu.
Yên lặng
buông màn che xuống, Từ Man ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, nàng
biết Niên ma ma đang ngủ trên chiếc giường nhỏ trong phòng, chỉ cần nàng thoáng có chút động tác, Niên ma ma sẽ bừng tỉnh, nàng cũng không muốn
đang lúc phiền lòng, còn phải tìm lời ứng phó.
Từ Man lui
vào trong ổ chăn, nghe hương hoa sen khoan khoái trong chăn, nhớ đến lời giải thích nhẹ nhàng bâng quơ của ca ca hôm nay, đáy lòng dấy lên nỗi
phiền muộn không tên. Kỳ thật nàng cũng biết, nhị ca làm như vậy mới là
người ở thời đại này nên làm, ở kiếp trước nàng cũng từng đọc không ít
tiểu thuyết, trong tiểu thuyết cũng có tình tiết buôn bán gia nô, thường xuyên như cơm bữa, nhưng đó đều là trong truyện, đều được xem như là bố cảnh để làm nổi bật lên nét đặc sắc của nhân vật chính, chứ không phải
tự mình trải qua như nàng hiện tại.
Ngày hôm ấy, nha đầu được Quan ma ma đưa tới kia có bộ dạng gì, Từ Man đã không còn
nhớ rõ lắm, ấn tượng duy nhất nàng còn giữ lại, lại là đại nha hoàn kiêu ngạo ương ngạnh được sủng ái trong sách kia, nhớ rõ nàng ta ỷ thế hiếp
người thế nào, nhớ rõ nàng ta bị người thu mua, nhớ rõ nàng cuối cùng
trở tráo, càng nhớ rõ chuyện nàng ta giúp nữ chính “Thiện lương” đẩy ngã quận chúa, kết cục, ngược lại là nha hoàn duy nhất bên người quận chúa
được chết già. Nhưng đó dù sao cũng là trong truyện, là trí nhớ, chứ
không phải đã xảy ra.
Từ Man cọ cọ vào trong chăn, cảm thấy chính mình có chút già mồm cãi láo, nàng biết
rõ mình biết những người trong sách sẽ gây bất lợi cho mình, tuy chưa ra tay, nhưng nàng vẫn nên làm những chuyện đề phòng rắc rối có thể xuất
hiện. Nha đầu kia, bao gồm cả Quan ma ma, nàng tuyệt đối không thể giữ
lại, chẳng qua… chẳng qua là mạng người tựa như gia súc, mua qua bán
lại, nàng có chút chưa thích ứng được thôi.
“Cũng may,
may mà mình không phải mệnh nha hoàn.” Từ Man nhắm mắt lại, cánh môi mấp máy, nhưng không phát ra âm thanh, xem ra, nàng còn có rất nhiều chuyện cần phải thích ứng.
Nguồn truyện: macthienyblog.wordpress.com
Tháng ba đã
tới, phủ Đại trưởng công chúa bận rộn qua tiết Thượng Tị, lại phải bắt
đầu chuẩn bị cho tiết Thanh Minh. Tiết Thanh minh trời mưa liên miên,
trong khoảng thời gian này, trong thành Kiến Khang hai ba ngày lại đổ
mưa phùn một lần, mưa không lớn, lại bay bay giăng giăng, cho nên trong
phủ chẳng những phải chuẩn bị tiền giấy linh tinh để viếng mồ mả, còn
phải phơi nắng trước mấy ngày, bằng không đợi đến ngày đó, cũng đừng
mong trời đẹp.
Ngày Thanh
minh, người trong phủ Đại trưởng công chúa và Từ phủ bình thường sẽ
không cúng tế cùng nhau, bởi vì Đại trưởng công chúa sẽ mang theo phò mã cùng Hoàng đế đi đến Quốc tự hoàng gia cầu phúc, cúng bái tổ tiên Tôn
gia, quỳ cầu xin tổ tông phù hộ cho giang sơn Ngô quốc. Tuy nhiên, nếu
chuyện này ở trong mắt các thế gia khác, giống như là chuyện làm rạng rỡ tổ tông, thì đặt vào trong mắt Từ phủ lão phu nhân, lại trở thành tội
bất hiếu với tổ tông.
Mùng mười
tháng ba, thái y kiểm tra cho chân Từ Man, xác định nàng đã khôi phục
không tệ, xương cốt dài ra cũng không bị nghiêng lệch, nhưng cũng dặn dò nàng phơi nắng nhiều một chút, rồi để lại đơn thuốc mới, nghênh ngang
rời đi. Từ Man ngồi trên giường êm kê trong sân, hít thở không khí trong lành đã lâu không thấy, nhìn hoa cỏ đã sớm khoác chiếc áo màu xanh, tâm tình giống như một con chim nhỏ, còn thiếu điều hát vang đậu trên cành
nữa thôi. Trước đó tuy mẫu thân cũng cho phép nàng ra ngoài sân, nhưng
dù sao mỗi lần đều rất ngắn, hơn nữa thời tiết cũng sáng sủa, dù sao
cũng không sánh bằng xuân về hoa nở, hưởng thụ cơn gió ấm khoan khoái dễ chịu.
“Nghe nói,
Gia Cát gia biểu ca lại bị bệnh?” Hôm nay Cung học tan sớm, Từ Hải Thiên vừa về đến nhà liền chạy đến chơi với muội muội, ngay cả Từ Hải Sinh
vẫn luôn chăm chỉ hiếu học cũng đi theo tới đây.
Từ Hải Sinh nhìn Từ Man, gật đầu nói: “Nói là mấy hôm nay khí trời chợt giảm đột ngột, nên bị phong hàn, lại đổ bệnh.”
Từ Man nhớ
tới chiếc đèn xoay trong phòng, còn có vài con tượng đất, lược gỗ nhỏ
hắn liên tục phái người đưa tới, có chút áy náy nói: “Cũng không biết
hiện tại thế nào rồi? Có cần phái người đến phủ hỏi thăm một chút
không?”
Từ Hải Thiên lại cười xấu xa lên giường ôm Từ Man, kèm theo nỗi vui sướng không biết từ chỗ nào dâng lên, nói: “A nương đã sai người đến hỏi thăm, bất quá,
người ta bây giờ có muội muội hỏi han ân cần, sợ là sẽ không quan tâm
tới chúng ta rồi.”
“Muội muội?” Từ Man nghi hoặc nhìn hắn, nàng không nhớ rõ mẫu thân của Gia Cát Sơ Thanh sẽ mang thai a.
“Muội đừng
nghe đệ ấy nói bậy, đó không phải muội muội ruột của huynh ấy, là cháu
gái của đường huynh Gia Cát lão phu nhân, xét về vai vế, xem như là biểu muội mà thôi.” Từ Hải Sinh trách cứ nhìn bào đệ, nhưng lời này nói ra,
nghe sao cũng thấy có chút không được tự nhiên.
Từ Man nhất
thời hiểu ra, muội muội kia, chẳng phải chính là Hoàng Tú Oánh hay sao?
Xem ra, quả nhiên hiện tại là thời điểm sau khi sống lại rồi, bằng không Hoàng Tú Oánh làm sao lại chủ động như vậy? Bất quá, trông điệu bộ
khinh thường của nhị ca cùng vẻ mặt xấu hổ của đại ca, đừng nói là, hai
người họ đã biết chuyện mẫu thân từng gả vào nhà họ Hoàng? Như thế cũng
thật là trưởng thành sớm quá đi chứ.
“Biểu muội cái gì, là muội muội (em họ), chứ không phải là muội tử (gọi chung người con gái nhỏ hơn mình), như vậy cũng tốt, huynh ấy đã có muội muội rồi, cũng đừng hòng muốn
cướp muội muội nhà người ta.” Từ Hải Thiên ý cười càng sâu, không ngừng
ôm Từ Man bảo nàng gọi mình ca ca.
Từ Man thuận miệng gọi vài câu, không để ý đến nụ cười ngọt ngào của ca ca, nàng
nhất thời đắm chìm trong suy tư của mình. Nói thật, nàng đối với Hoàng
Tú Oánh không có gì gọi là yêu ghét cả. Kiếp thứ nhất, kết cục của Hoàng Tú Oánh, nàng cũng rất đồng tình, nhưng là đó là tình cảm hình thành
dưới tình huống nàng là độc giả, chứ không phải là nàng hiện đang ‘thân
lâm kỳ cảnh’ (người lạc vào cảnh giới kỳ lạ), trở thành quận chúa nữ phụ mà nàng ta muốn công kích.
Nàng đã đọc
qua nguyên tác, đời thứ nhất, sau khi Hoàng Tú Oánh thành thân, Hoàng mỹ nhân rơi đài, huynh trưởng của Hoàng Tú Oánh cũng bởi vì đi nhậm quan ở ngoại thành đúng lúc gặp phải ôn dịch mà chết, cho nên, sau khi Hoàng
Tú Oánh sống lại, liền thiết kế cho nhị ca của Từ Man hứng lấy chuyện
này, kết quả thực hiển
nhiên, nhị ca của Từ Man không còn sống trở về.
Vươn bàn tay nhỏ bé cầm tay nhị ca, là ấm áp, không phải là mặt giấy lạnh như băng
kia, không phải là con chữ màu đen, mà sống sờ sờ là một con người, nhìn nụ cười kia, sáng lạn như vầng thái dương, trong mắt toàn bộ đều là
sủng ái đối với mình, Từ Man cúi đầu, nắm thật chặt tay ca ca, nàng
tuyệt đối sẽ không để cho chuyện trong sách xảy ra.
“Làm sao
vậy? Muội muội sẽ không thật sự thích tên biểu ca kia chứ? Vậy cũng
không được, nếu thế các ca ca làm sao bây giờ?” thấy Từ Man cúi đầu, Từ
Hải Thiên liền hoảng hốt, khom người vẻ mặt buồn cười bĩu môi với Từ
Man, bất mãn nói: “Nhị ca thật đáng thương, A Man phải thương nhị ca
thật nhiều, nhị ca sẽ mua thật nhiều đồ cho A Man.”
Phụt~, Từ
Man nâng bàn tay nhỏ bé vỗ lên ót Từ Hải Thiên, xoay qua đại ca nhà
mình, oán giận nói: “Đại ca, huynh xem huynh ấy kìa…”
Vì thế, Từ Hải Thiên rất hiển nhiên mà nhận được một tràng vật lộn.
“Các con
đang ồn ào cái gì đó? Thật là một đám quỷ con, từ thật xa đã nghe thấy
rồi.” Kèm theo tiếng cười từ bên ngoài truyền đến, ba anh em Từ Man vừa
ngẩng đầu lên, đều bị chiếc áo gấm hoa sen sắc kim chói lóa kia chiếu
cho xém bị mù, càng miễn bàn đến một đầu ánh vàng rực rỡ kia, trực tiếp
chiêu hiển địa vị của người tới.
“Nhị nương!” Ba đứa lớn tiếng kêu.
Công chúa
Hòa Húc vừa mới dừng lại, ba anh em Từ Man bấy giờ mới phát hiện thì ra
phía sau nhị nương còn đứng một người, đang cầm khăn tay che miệng cười
trộm, chỉ bận một thân gấm Vân Nam tối màu thêu thủy tiên thanh nhã,
thoáng chốc đã bị quang huy của công chúa Hòa Húc phủ lên.
“Sao vậy?
Nhanh như vậy đã không nhận ra ai sao?” công chúa Hòa Húc bước nhanh
tới, nhanh chóng chen ngang vào Từ Hải Thiên, vươn tay ôm Từ Man lên,
chỉ vào cô gái xa lạ kia, nói: “Đó là tam nương (dì ba) của con, con nhớ chưa?”
Từ Man bấy giờ mới bừng tỉnh đại ngộ, người tới đúng là người hôm nọ được Hoàng đế nhắc tới ở trong cung – công chúa Hòa Phong.
Lại nói,
gien hoàng gia xem như cũng cực tốt, không nói Hoàng đế tuấn tú tiêu
sái, mà mẫu thân của Từ Man, Đại trưởng công chúa cũng ung dung đẹp đẽ
quý giá, công chúa Hòa Húc lại diễm lệ bắn ra tứ phía, nhưng Từ Man nhìn bóng dáng thanh nhã kia, lại hơi nghi hoặc, không nói nàng ta vừa mới
cùng một đường đi tới đã cảm thấy như trong suốt rồi, nói đến diện mạo
của nàng cũng thật sự bình thường, ít nhất, ba đứa nhỏ trong phòng này
nhìn còn chói mắt hơn nàng. Nhưng nàng ta một mình đứng ở nơi đó, mỉm
cười nhẹ nhàng, nhìn lâu, cư nhiên có một loại hương vị thuần hậu, thực
khiến cho người ta thoải mái, không có một chút cảm giác xa lạ nào,
giống như một người bạn cũ, không nhịn được khiến người khác muốn thân
cận.
“Tam nương.” Từ Man nền nã nở nụ cười, lại có chút ngượng ngùng.
“A Man.” Hòa Phong cũng cười, tiến lên xoa đầu Từ Man, sợi tóc mềm trơn mượt, mang theo mùi thơm thoang thoảng.
“Ôi chao,
làm gì xa lạ như vậy, lại đây, Hòa Phong, muội ngồi ở đây.” Hòa Húc tính tình luôn hấp tấp, một phen kéo Hòa Phong qua để nàng ngồi bên cạnh Từ
Man, Từ Hải Phong bĩu môi, tiếc nuối nhích lại cạnh đại ca, ức mà không
dám nói gì.
Từ Man lại ngẩng đầu nhìn về phía cửa viện, phát hiện cũng chỉ có hai dì đến đây, không có những người khác.
“A nương của con đang bận việc rồi, vừa cùng chúng ta ra khỏi cung, đã về chính
phòng xử lý công việc, hai chị em chúng ta thuận đường đến thăm con,
thấy sao rồi? Còn đau không?” Hòa Húc véo hai má phấn nộn trắng nõn của
Từ Man một cái, quan tâm nói.
“Dạ, tốt hơn nhiều rồi…” Từ Man bị bẹo má, khó khăn nói.
“A tỷ…” Hòa Phong thật sự không nỡ nhìn bộ dáng ủy khuất của Từ Man, duỗi bàn tay ra, ngăn trở màn “hung ác” của Hòa Húc.
Hòa Húc bẹo
chưa đã tay nhìn Từ Man, lại thật sự luyến tiếc cúi đầu hung hăng hôn Từ Man một ngụm, làm khuôn mặt nhỏ nhắn đều bị hôn đến đỏ ửng.
“A tỷ thích
đến thế, không bằng sớm tìm một phò mã đi, kiểu nào cũng không có ai dám nói gì tỷ.” Hòa Phong nhìn dấu hôn hồng hồng kia, nhịn không được nói.
Hòa Húc mi gian tối sầm lại, lập tức ái muội cười nói: “Tỷ tỷ ta là tạm thời không có khả năng, muội lại xem như nhanh hơn ấy.”
Hòa Phong vừa nghe vậy liền đỏ mặt, trừng mắt liếc tỷ tỷ một cái, quay đầu đi, vểnh môi lên.
Từ Man tò mò nhìn công chúa Hòa Húc, chẳng lẽ là Hòa Phong công chúa đã tuyển được phò mã?
Chỉ tiếc,
Hòa Húc thấy chung quanh đều là bọn trẻ, không nên tiếp tục đùa giỡn
nữa, cũng không nhiều lời, chỉ quay đầu nhìn Từ Hải Sinh hỏi: “Đại lang, tháng tư các con cần phải đến phủ Gia Cát chúc thọ sao?”
Từ Hải Sinh vẫn luôn trầm ổn trước mặt người ngoài, quy củ cũng tốt, liền đứng lên đáp lời: “Dạ, nhị nương cũng muốn đi sao ạ?”
Công chúa
Hòa Húc hất cằm lên, mang theo vài phần ngạo khí nói: “Nhà hắn vốn không xứng, chỉ là tam nương các con muốn đi, ta tất nhiên phải đi cùng rồi,
đây quả thật là cho bọn họ thể diện cỡ trời rồi, ba vị công chúa đều
đến, sợ là ngày sinh nhật của bà già kia cũng không trôi qua yên ổn
rồi.”
Từ Man bỗng
nhiên vỡ lẽ nhìn sắc mặt Hòa Phong càng trở nên hồng nhuận, nói vậy ngày ấy gia quyến của vị phò mã mà Hòa Phong công chúa nhìn trúng cũng sẽ
tham dự…