Từ Man ngồi
xuống cạnh ca ca, thật sự không có chuyện gì để tán gẫu với đám thiếu
niên họ, Gia Cát Sơ Liêm lớn tuổi nhất, đã qua mười tuổi, tính tình cũng trầm ổn, hơn nữa lúc trước hắn lập chí muốn đi con đường làm quan, cho
nên ở phương diện khoa cử cũng có chút hiểu biết, Từ Hải Sinh vừa vặn
cũng có chí hướng này, bèn liên tục lãnh giáo nhau, làm cho Từ Hải Thiên bị gạt qua một bên, buồn bực chen miệng vào.
Gia Cát Sơ
Thanh lại không nói lời nào, như đang lắng nghe, thỉnh thoảng châm thêm
trà cho mọi người, thế mà trông cả người lại khoan thai hẳn lên.
Nhìn bộ thâm y bằng vải thường trên người hắn, Từ Man nhớ lại năm đó lần đầu tiên
nàng gặp hắn, hắn vận một thân quần áo ngắn bằng gấm màu phỉ thúy, vậy
mà phảng phất đã như cách một đời.
Nghe bọn họ trò chuyện rôm rả, nội dung bên trong không ít các cải cách tân chính (chính sách mới), tuy rằng ngôn ngữ non nớt, nhưng Từ Man không thể không thừa nhận,
những đứa trẻ của thời cổ đại, không thể so sánh với trẻ em hiện đại
được, thật sự đã trưởng thành sớm quá mức, có vài thứ, ngay cả nàng cũng phải quay người qua mới có thể nghe hiểu, thực cảm thán cho những tâm
can linh lung này, không biết đã trưởng thành như thế nào.
“Thấy chán
sao?” Trà thơm nước ấm, mây mù lượn lờ, Từ Man dùng khuỷu tay chống cằm, mơ màng thiếu chút nữa ngủ mất, chợt nghe bên cạnh có tiếng người trong trẻo, tựa như ngọc châu chạm vào nhau, qua một hồi lâu, Từ Man mới ý
thức được, giọng nói này rất quen tai.
“Sơ Thanh biểu ca” Từ Man ngồi ngay ngắn lại, theo bản năng sờ sờ khóe miệng.
Trong mắt Gia Cát Sơ Thanh mang ý cười, buông ấm trà trong tay, lại nói: “Huynh vẫn thích muội gọi là tiểu ca ca hơn.”
Từ Man hơi ngạc nhiên, nhưng không nói gì, chỉ cúi đầu.
Bên tai vang lên một tiếng thở dài, sau đó dường như cố nén thấp thỏm hỏi nàng: “Đèn xoay… có thích không?”
Từ Man không muốn trả lời, nhưng luôn thấy không được tự nhiên, sau nghĩ lại mình và hắn đều là đứa nhỏ, đến sang năm Gia Cát Sơ Thanh mới 10 tuổi, nếu mình cứ giở tính tình ra thì có vẻ thật hẹp hòi, huống chi người ta cũng
không đắc tội với mình, ngược lại trước đó còn trân trọng nhiều hơn,
liền thoải mái nói: “Sao huynh biết ca ca sẽ nói thật với muội?”
Gia Cát Sơ
Thanh cười, ống tay áo rộng bằng vải lướt qua đầu gối, dường như muốn sờ đầu Từ Man, nhưng cuối cùng lại dừng ở không trung, sau dừng trên ấm
trà, hắn nói: “Biểu đệ A Thiên tính cách vốn sang sảng, khẳng định không giữ bí mật được, lại nói, chiếc đèn kia quả thật…”
Từ Man lúng
túng, ở mặt ngoài Gia Cát Sơ Thanh không nhìn ra cái gì, nhưng lỗ tai
hắn đã đỏ ửng, chẳng lẽ hắn cũng cảm thấy chiếc đèn xoay kia thật sự
chói mắt cầm ra ngoài không được?
“Khụ khụ,
muội gần đây thế nào? Huynh nghe A Thiên nói, muội đã vào Cung học rồi.” Có lẽ do ánh mắt Từ Man quá lộ liễu, Gia Cát Sơ Thanh ho khan một
tiếng, quay đầu lại, lái đề tài.
Từ Man buồn cười, cũng không dám lộ ra, chỉ nói: “Hôm nay mới đi, học xong liền đến đây.”
“Trong cung
nhiều thị phi, muội… phải lưu tâm nhiều chút.” Tựa hồ nói ra miệng mới
phát giác không ổn, Gia Cát Sơ Thanh càng nói càng thấp giọng.
Từ Man chỉ
có thể gật đầu, lại không tìm được chuyện gì nói với hắn, tính ra bọn họ vốn cũng không quen thân lắm, trong đó lại còn có huyết án của 3 năm
trước, hơn nữa thời gian dài không qua lại, Gia Cát Sơ Thanh đối với
nàng mà nói, trừ bỏ từng xuất hiện ở trong sách ra, cơ hồ chỉ là một
người xa lạ có nhớ tên và diện mạo. (Ôi… tộy nghịp anh)
Chính là, Gia Cát gia nay đã sụp đổ, trên người Gia Cát Sơ Thanh dường như cũng có gì đó thay đổi.
“Muội nghe
nhị ca nói, huynh muốn làm buôn bán?” Từ Man tìm một đề tài nàng tò mò
nhất để hỏi, ở Ngô quốc, con cháu nhà quan đều rất cao ngạo, bình thường những công việc cỏn con tùy tiện không để dính vào người, đa số đều duy trì tổ nghiệp trong nhà, hoặc là đàn bà con gái trong nội trạch kinh
doanh. Nếu Gia Cát Sơ Thanh buôn bán, sợ là sẽ bị rất nhiều người chê
cười, người trong tộc hắn nhất định cũng sẽ không giúp đỡ, tiền đồ rất
là kham ưu.
“Tiểu nha
đầu cũng biết cũng không ít nha.” Gia Cát Sơ Thanh cười khẽ, hơi thở có
chút yếu ớt, nhưng thân mình vẫn thẳng như cán bút.
Từ Man nhìn hắn một cái, âm thầm phỉ nhổ, người này cũng đâu có lớn hơn mình bao nhiêu.
Thấy Từ Man
không trả lời, Gia Cát Sơ Thanh liền với lấy một quả hồ trăn, dùng cái
kiềm nhỏ tách vỏ ra, sau đó đem thịt hồ trăn đặt lên chiếc đĩa nhỏ trước mặt Từ Man.
“Tình cảnh
trong nhà, muội cũng biết rồi đó, nếu cứ tiếp tục thế này, sợ là lại
liên lụy đến tiểu thúc thúc. Đại ca muốn nhập ngũ cũng là chuyện tốt,
huynh ấy vẫn luôn có chí hướng vươn xa, vốn là muốn đi con đường làm
quan, bây giờ không được, huynh ấy đã có thể nghĩ thông suốt, tìm con
đường khác, cũng là chuyện tốt.” Gia Cát Sơ Thanh lại cầm một quả hồ
trăn khác lên, nói: “Về phần huynh, huynh vốn thân thể không tốt, có thể sống được bao nhiêu năm còn không rõ ràng, nhà này chẳng những cần đại
ca chấn hưng lại gia nghiệp, mà còn cần có tiền tài chống đỡ, dù sao…”
Nói là xét nhà, cũng không phải là nói quá.
“Nhưng tổ mẫu huynh nhất định sẽ không đồng ý.” Từ Man nghe nhị ca nói, Gia Cát lão phu nhân phản đối mãnh liệt.
Nụ cười của
Gia Cát Sơ Thanh nhạt đi một ít, nhưng vẫn chớp mắt, ánh mắt hơi sâu,
nói: “Muội có biết, thái tổ mẫu huynh, là người thế nào không?” (thái tổ mẫu: bà sơ)
Từ Man lắc đầu, nàng chưa từng tò mò về hắn.
Gia Cát Sơ Thanh cúi đầu, lắc lắc thịt quả hồ trăn rơi trên chiếc dĩa nhỏ, chậm rãi nói: “Thái tổ mẫu huynh là con gái đồ tể.”
Từ Man tròn
mắt, không thể tin được nhìn Gia Cát Sơ Thanh, đùa sao, mấy đời nhà Gia
Cát không phải văn nhân thì cũng là tướng quân, thê tử sao có thể là con gái đồ tể được?
Có lẽ biểu
tình của Từ Man làm cho Gia Cát Sơ Thanh vui vẻ, hắn cười giòn, tâm tình tốt hơn vài phần nói: “Người ngoài đều biết, Gia Cát gia có tổ huấn,
nam tử 40 không có con trai mới được nạp thiếp, mà còn có một điều, cũng chưa chắc người ngoài biết hết, đó chính là phải cưới vợ hiền, không
xét thân phận.”
Từ Man chỉ
cảm thấy thật mù mờ, chẳng lẽ tổ tiên Gia Cát gia có nhân tài xuyên
không? Bằng không sao có thể có khẩu vị thích hợp với người hiện đại như thế chứ? Khó trách ở trong sách, Hoàng Tú Oánh dễ dàng gả cho hắn, nàng còn tưởng nguyên nhân là Gia Cát lão phu nhân yêu mến thân nhân, lại
không nghĩ còn có duyên cớ này, như vậy chi thứ nữ của Tả tướng quân,
nhắc tới cũng không tính là quá tệ. (MTY: Gớm, người đâu mà xuyên không lắm thế, làm như xuyên không dễ lắm dị)
“Tổ tiên nhà huynh, có con gái thương nhân, có con gái nô tỳ, còn có con gái nhà thế gia của nước ngoài, đều là những hiền thê tông phụ (chủ mẫu), tuy mấy đời nay bắt đầu chuyển thành con gái nhà quan, nhưng chuyện của những thế hệ trước,
tổ phụ và phụ thân đều biết, bọn họ đều là những
người khai thông, chuyện huynh buôn bán cũng không có gì là không ổn
cả.” Gia Cát Sơ Thanh đẩy chiếc dĩa nhỏ đến trước mặt Từ Man, thấy nàng
cầm một viên bỏ vào miệng, nhấm nuốt giống một con sóc, trong lòng thiếu chút nữa khắc chế không được, muốn sờ đầu nàng.
Từ Man ăn
hạt hồ trăn ngon lành, không khỏi thầm than, Gia Cát Sơ Thanh nói chuyện rất có trình độ, hắn hàm ý là không phải các nam nhân là trong nhà đều
đồng ý rồi sao, Gia Cát lão phu nhân có phản đối mấy nữa cũng không có
nghĩa gì? Lại nói chuyện lúc trước là do lão phu nhân gây ra, lúc này
phỏng chừng cũng không có lập trường phản đối.
Bất tri bất
giác, Từ Man đã ăn quá nhiều hạt hồ trăn, mà trước mặt Gia Cát Sơ Thanh, chồng chất một đống vỏ, ba ông anh thiếu niên bên cạnh thì vui vẻ hợp
nhau, cuối cùng thấy sắc trời không còn sớm, bèn đứng dậy cáo từ.
Từ Man xoa
bụng, chẹp chẹp cái miệng nhỏ nhắn lưu đầy hương, trong một thoáng đứng
lên, phát hiện ngón tay Gia Cát Sơ Thanh ửng đỏ (do bóc quá nhiều hồ trăn), nhưng cũng không nói gì, quay đầu nhìn về phía đại ca.
Thiên hạ
không có bữa tiệc nào không tàn, mọi người đều biết chuyện Gia Cát Sơ
Liêm lần này nhập ngũ, trong đó cũng có vài phần do Hoàng đế bày mưu đặt kế, bằng không hắn sớm đã đi vài năm trước rồi, cần gì đợi cho tổ phụ
được Hoàng đế đề xuất với Đình úy chiếu ngục. Nhưng chung quy tiền đồ
cũng nguy hiểm, không biết năm nào mới được gặp lại, ngay cả Từ Man
không quen thân với hắn, cũng có thể nhàn nhạt cảm nhận được nỗi buồn ly biệt.
“Không nói
nhiều nữa, Sơ Liêm biểu ca, đi đường cẩn thận.” Từ Hải Sinh ôm quyền,
trịnh trọng nói: “Đợi ngày sau, biểu ca nhất định có thể công thành danh toại.”
Từ Hải Thiên lại càng trực tiếp hơn, nện Gia Cát Sơ Liêm một quyền, nhe răng nói:
“Đại biểu ca nhất định phải làm gương cho đệ đấy, yên tâm, tiểu đệ qua
vài năm nữa sẽ đi tìm huynh.”
Gia Cát Sơ
Liêm xoa xoa ngực, ánh mắt có chút ươn ướt, nhưng vẫn nhếch miệng cười
nói: “Đệ á, coi như hết, ở nhà xách lồng chim đi dạo đi.”
Hai người quần đả một chỗ, tiếng cười tràn ngập.
Đùa giỡn
xong, liền thật sự phải đi, Từ Hải Sinh còn đáp ứng sẽ chiếu cố đại cô
và dượng. Từ Man còn nhỏ tuổi, cúi người một cái, nói một câu bảo trọng, liền rời đi.
Gia Cát Sơ Liêm cùng Gia Cát Sơ Thanh đi theo sau, đưa đến tận cửa.
Nhìn theo
đám người Từ Man đi xa, tay Gia Cát Sơ Thanh giấu trong tay áo hơi xiết
lại, chỉ nhẹ nhàng nói: “Nếu nàng là muội muội đệ thì thật tốt.”
Gia Cát Sơ
Liêm hơi câu khóe miệng, vỗ vỗ vai đệ đệ nói: “Sao lại muốn nàng là muội muội của đệ, Tú Oánh và cả mấy muội muội nhà thúc thúc, không phải đều
là muội muội của đệ sao.”
Gia Cát Sơ Thanh sửng sốt, không trả lời, Gia Cát Sơ Liêm chỉ cho là hắn tính tình trẻ con, bèn cười xoay người trở vô.
“Nhưng họ
không phải là A Man.” Gia Cát Sơ Thanh đứng tại chỗ, trong lòng phức
tạp, nhưng không biết sao những lời này không hề chướng ngại mà phun ra
khỏi miệng, bỗng chốc, hắn càng sửng sốt hơn.
Nguồn truyện: macthienyblog.wordpress.com
Từ Man và
các ca ca ngồi trên xe ngựa trở về, những chuyện trước đó không còn để
trong lòng, ngược lại còn muốn đợi lát nữa đi ngang qua quán ăn, có thể
trốn mẫu thân, ăn chút bánh đúc đậu hoành thánh linh tinh rồi mới trở
về.
“A Man, chúng ta nghe nói, muội lấy roi ra hù dọa Thục Mẫn hả?” Từ Hải Sinh tựa trên vách xe, đột nhiên hỏi.
Từ Man chớp
mắt mấy cái, không ngờ tin tức của ca ca cũng nhanh nhạy như vậy, trả
lời: “Nó muốn đánh vào mặt muội, muội liền đánh nó, còn dùng roi hù dọa
nó nữa, đỡ cho nó ta cứ lải nhải tìm muội gây sự hoài.”
“Lần sau nếu nó không thành thật, muội cứ dùng bộ quyền hay luyện với huynh, đánh nó mạnh vào, đánh cho nó không xuống giường được, xem còn dám đối nghịch
với muội không.” Từ Hải Thiên bất chấp mọi thứ, cái gì hắn còn có thể
nhẫn nhịn, có thể cân nhắc, nhưng nếu muốn ăn hiếp em gái hắn, liều mạng cũng có thể làm được.
Từ Man bật cười lớn, cười đến hai má đều ửng đỏ.
“A Man,
riêng chuyện này chỉ mới trị phần ngọn không trị được gốc.” Từ Hải Sinh
đè lại Từ Hải Thiên, kề sát đến bên người Từ Man nói: “Thục Mẫn là đứa
không có đầu óc, nhưng mấy công chúa khác thì không hẳn thế, nếu ngại
phiền, còn không bằng ‘nhất lao vĩnh dật’*, ngay cả những người đứng sau nàng cũng đánh luôn một thể.”
* nhất lao vĩnh dật: một lần mệt mỏi để đổi lấy cả đời không lo lắng.
Từ Man nhìn tia sáng giảo hoạt trong mắt đại ca, đôi mắt cong càng thêm đáng yêu.
“Hồi thế tử, bên ngoài có người ngăn xe lại, nói là có quen biết phủ chúng ta.” Xe
ngựa dần dần dừng lại, phu xe quay đầu bẩm báo.
Từ Hải Sinh ngồi thẳng người lên, vén màn xe nói: “Là nhà nào, có báo danh hào không?”
Phu xe kia lập tức bẩm báo: “Nói là đại cô nương của phủ Tả tướng quân ạ.”
Từ Man loay hoay sửa lại tóc mái trước trán mình, nhìn về phía đại ca, không ngờ lại gặp phải Hoàng Tú Oánh.
“Sao mấy thứ thối tha, đều thích bu vào chúng ta thế.” Từ Hải Thiên luôn ghét nhất
người nhà họ Hoàng, ngoài miệng tất nhiên sẽ không lưu đức.
Nhưng Từ Hải Sinh lại cân nhắc kỹ hơn, tuy nói nhà họ Hoàng đã suy thoái, nhưng
trong triều bộ hạ cũ của Đại đô đốc cũng không ít, vẫn không nên gây
thêm phiền phức vụn vặt cho cữu cữu thì hơn. Nghĩ đến đây hắn bèn hướng
về phía bên ngoài, hô: “Hiện tại đang ở bên ngoài không thuận tiện, nam
nữ lại khác biệt, có chuyện gì, nhắn Hoàng gia đại cô nương phái người
đến chuyển lời là được.”