Đại trưởng
công chúa không thể theo lời “mấy ngày liền về” như trước đó đã hứa, vì
công chúa Hòa Húc vừa đến Hàng Châu liền ngã bệnh. Đại trưởng công chúa
vội vàng điều thái y từ hoàng cung đến, một mạch trông giữ bên cạnh muội muội, còn phải đề phòng không cho người tiết lộ cho Tần thái mỹ nhân
biết, gần như trong lúc nhất thời bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, sao còn
bụng dạ quan tâm đến ngày về nhà.
Sau khi biết chuyện, Từ Man ngoại trừ cảm thán “một chữ tình làm khổ người” ra, còn
sinh lòng kính ngưỡng và bội phục với tấm lòng của công chúa Hòa Húc –
một người, thân là công chúa hoàng gia kiêu ngạo lại biết tự kiềm chế.
Bất luận nàng đau khổ vì tình đến cỡ nào, bất luận nàng từng đặt vào bao nhiêu tâm tư cho đoạn tình cảm kia, nhưng một khi tình yêu biến chất,
lúc người kia nói những lời cứa sâu vào tim nàng rằng: hắn không muốn
làm phu quân của nàng. Công chúa Hòa Húc liền không chút do dự vung tay
đoạn tình, hoàn toàn không có dây dưa dài dòng.
Nếu ngươi đã vô tình ta liền bỏ, Từ Man nghĩ, vô luận cổ kim, đối với tình yêu, sợ
là cũng không có được mấy người có thể quả quyết được như công chúa Hòa
Húc.
Đại trưởng
công chúa chưa về, phò mã cũng bận chuyện cực ít hồi phủ, vốn tưởng rằng tổ mẫu sẽ không bỏ qua cơ hội này nhét người vào, lại không nghĩ rằng,
đợi mãi đến 3-4 ngày, bên kia không thấy có động tĩnh gì.
Từ Man cùng các huynh trưởng rất buồn bực, đều hoài nghi phải chăng tổ mẫu đã thay đổi chủ ý, không muốn làm khó mẫu thân nữa.
Nhưng nào
ngờ không quá vài ngày, Từ phủ liền cho một ma ma bên người lão phu nhân qua đây, nói là thấy Đại trưởng công chúa không có nhà, phò mã lại bận
rộn, bèn phái một nha hoàn thiếp thân bên người lão phu nhân đến trông
nom vài ngày, đợi Đại trưởng công chúa trở về, liền về lại phủ, trong
lòng lão phu nhân cũng an tâm.
Đây nếu là
gia tộc khác, có thể xem như cũng đáng tin, dù sao tổ mẫu đau lòng cháu
trai cháu gái, tìm một người đến trông nom một chút, cũng không có chỗ
cho người bắt bớ, nhưng ngặt nỗi tổ mẫu Từ gia trước nay không chào đón
vợ con của con trai mình, nào sẽ sinh lòng tốt muốn đoái thương đến cháu trai cháu gái, sợ là có tâm tư khác.
Nhưng cho dù mọi người đều biết sự thực, phủ Đại trưởng công chúa vì không có trưởng bối ở nhà, Từ Man cùng các huynh trưởng không thể không nhận “lòng tốt” của tổ mẫu. Cho dù chờ Đại trưởng công chúa trở về, thì người nọ cũng
đã ở đây rồi, ở mặt ngoài tổ mẫu lại là có hảo ý, khiến người khác không bắt được nhược điểm.
“Đại ca đã
điều tra qua lai lịch của nha đầu kia chưa?” mặc dù ngay từ đầu Từ Man
đồng ý với ý tưởng của các huynh trưởng, nhưng hiện tại người đã tới
rồi, nàng ngược lại thấy có chỗ nào đó không ổn.
“Đã tra qua, quả thật là người bên cạnh tổ mẫu, tên là San Hô.” Từ Hải Sinh cố gắng
muốn ổn định tâm tính, nhưng ngặt nỗi tuổi còn chưa lớn, loại sắc mặt
hưng phấn hiện ra rõ ràng.
Từ Hải Thiên thì càng quá hơn, hắn vẻ mặt đỏ bừng, siết quả đấm, trừng to mắt cười
lạnh nói: “Nếu người đã vào phủ, công tử ta muốn xem thử là loại mỹ nhân nào, còn muốn giành vị trí của mẫu thân?”
“Hải Thiên, không được làm bậy.” Từ Hải Sinh còn muốn giữ lại nha đầu kia, tìm ra người phía sau Quan ma ma.
“Nếu nàng ta là người bên cạnh tổ mẫu, có thể biết được những chuyện khác không?” Từ Man vuốt sợi tua trên túi thơm, vô thức quấn vòng. Quan ma ma không
biết bị ai sai sử, xúi giục tổ mẫu đưa người vào, nhưng người này đã rất rõ ràng, có làm gì cũng sẽ không dễ dàng tra được thứ gì từ trên người
nàng ta.
Từ Hải Sinh lại tràn đầy tin tưởng nói: “A Man, muội cứ xem vi huynh.”
Từ Man đành phải đặt bất an xuống lại đáy lòng.
Nhưng mà,
ngày hôm sau lúc sắp đi Cung học, Từ Man càng xác định suy nghĩ trong
lòng, tỳ nữ trước mặt này thật sự xinh đẹp quá mức, trông nàng kia vòng
eo nhỏ như dương liễu, khuôn mặt hạt dưa, một đôi mắt như biết nói, ầng
ậng nước khiến người thương yêu, đôi môi hồng mỏng manh, khi nói chuyện
giọng nói non nớt làm người ta nổi cả da gà. Từ Man còn hoài nghi người
này không phải là “con ngựa gầy”* tổ mẫu vì chọc tức mẫu thân, nên cố ý mua từ Dương Châu chứ.
* ngựa gầy: chỉ kỹ nữ
Nữ tử như vậy, có thể có liên quan đến người sau lưng Quan ma ma ư?
Cuộc sống
liền theo chuyện Từ Hải Sinh mỗi ngày giám thị và nỗi bất an của Từ Man, mà yên ả trôi qua. San Hô kia dường như thật như tổ mẫu đưa tới chiếu
cố ba người họ, từ việc ăn uống sinh hoạt hàng ngày đến việc học, nàng
đều chăm lo đủ điều, không phân biệt lớn nhỏ. Tuy nhiên ba huynh muội Từ Hải Sinh cũng không cảm kích nàng ta, ngược lại Từ Hải Thiên còn thường xuyên trêu cợt San Hô, Từ Man thì gàng sốt ruột chuyện người bên cạnh,
sợ nàng ta âm thầm xuống tay, làm cho San Hô vô cùng khó xử. Từ Man có
vài lần bắt gặp nàng ta trốn ở một chỗ, hai mắt đẫm lệ.
Có điều, Từ
Man phát hiện mỗi lần San Hô khóc, địa điểm đều cách rất gần con đường
phụ thân trở về phòng thường phải đi qua, vốn chút lương tâm khó có
được, liền lập tức ném lên chín tầng mây.
Trong khoảng thời gian này, San Hô ngoại trừ muốn quyến rũ Từ Văn Bân ra, đều rất
thành thật, lại hiếm thấy là Quan ma ma cũng không ra ngoài, làm cho Từ
Hải Sinh ngày càng sinh nghi.
Hồng Thược
vốn phải sau tết mới xuất giá, nhưng Đại trưởng công chúa lại không có
trong phủ, Từ Văn Bân liền làm chủ, bèn cho nàng dập đầu tại nhà chính,
rồi hành lễ với Từ Man, xem như là toàn vẹn tình nghĩa chủ tớ, chỉ còn
chờ nhà chồng qua tháng giêng đến rước.
Nhà chồng
Hồng Thược cũng ở trong phủ Đại trưởng công chúa, cha chồng nàng còn là
quản sự ngoại môn trong phủ, trượng phu nàng tuy chỉ là một gã sai vặt
chạy việc, nhưng chờ qua thanh minh, là chính thức được đưa đến cửa hàng bên ngoài của công chúa học việc. Tương lai sẽ kế thừa vị trí đại
chưởng quỹ, coi vậy mà cũng là một gia đình tốt. Hồng Thược biết đây là
Đại trưởng công chúa thấy nàng trung tâm với quận chúa, nên cấp cho nàng mặt mũi, nên trước lúc chưa gả đi, nàng càng dụng tâm chiếu cố Từ Man
hơn. Gần như mọi chuyện đều tự thân đi làm, còn cầu xin Từ Man, ngày sau nếu còn cần nàng, xin cho nàng trở về làm quản sự ma ma bên người. Từ
Man tự giác tương lai cũng phải cần xuất giá, người trung thành cũng khó tìm, bèn đồng ý.
Dạo gần đây
Hồng Quế vẻ mặt mệt mỏi, sợ là cảm thấy Hồng Thược sắp đi, nàng một mình ở lại bên người Từ Man, có chút cô đơn, vả lại tuổi nàng tuy nhỏ hơn
Hồng Thược một ít, nhưng cũng nên tìm một nhà để gả rồi, chỉ là lần
trước Đại trưởng công chúa tìm một nhà cho nàng, lại không ngờ con trai
nhà họ đã có người thương, bèn thôi, hiện tại sẽ chờ Đại trưởng công
chúa hồi phủ, rồi lại tìm cho nàng.
“Quận chúa,
ngài biết không, cái ả San Hô kia lại
đứng ở trên đường chờ phò mã đấy
ạ.” Hồng Quế gần đây tâm tình không tốt, nhìn San Hô kia liền càng thấy
phiền, vừa vào cửa liền la ó.
“Ngươi tức
giận với nàng ta làm gì, chờ a nương ta trở về, thể nào cũng sẽ thanh lý sạch sẽ.” Hôm nay hiếm khi được tan học sớm, Từ Man trở về đã bắt tay
vào thêu, hiện tại nàng đã có thể thêu ra một mảnh lá trúc nguyên vẹn.
Hồng Quế bĩu môi, rót cho Từ Man chén trà, đưa tới nói: “Trông dáng vẻ bừa bãi của ả ta, thật đúng là tưởng vào phủ chúng ta làm thông phòng không bằng?
Thật không biết hai vị tiểu lang nghĩ thế nào, nếu là nô tỳ đã sớm đánh
chết rồi.”
“Cái tính
tình này của Hồng Quế ngươi, nếu không sửa đổi cho tốt, chờ chủ mẫu
nương nương trở về, nhất định sẽ không tha cho ngươi.” Hồng Thược bưng
đậu hủ hoa từ ngoài tiến vào, nghe thấy vậy, không vui nói.
“Là nô tỳ
không đúng, quận chúa xin chớ trách tội.” Hồng Quế không tình nguyện
đứng dậy thi lễ với Từ Man, xem ra còn có chút ấm ức.
Từ Man cười khẽ, cầm khung thêu đùa giỡn nói: “Đã có tội là tất phải phạt, sáng sớm mai đi đứng trung bình tấn với ta đi.”
Hồng Quế
nhất thời khóc tang cả mặt, xin tha nói: “Quận chúa tha cho nô tỳ đi,
ngài cũng biết nô tỳ mở miệng không kiêng kẽ, chi bằng, ngài cho người
đánh nô tỳ hai cái thôi ạ?”
Từ Man cố ý
hằm hằm đanh mặt không nói lời nào, Thanh Mai một bên lại hùa theo cười
nói: “Hồng Quế tỷ tỷ nói vậy là bất mãn an bài của quận chúa ư?”
Tim Hồng Quế đánh thót, quan sát mặt Từ Man tuy nghiêm túc, nhưng trong mắt mang
theo ý cười, liền biết Từ Man không tức giận thật. Nàng cũng y theo vẻ
mặt khổ sở trước đó, giọng càng lớn hơn, vài bước đi qua vỗ nhẹ Thanh
Mai vài cái nói: “Nha đầu đáng chết này, ngày thường tỷ đây đối với
ngươi không tệ, ngươi cư nhiên không giúp ta, còn bỏ đá xuống giếng!”
Trong phòng nhất thời cười đùa một mảnh, ngay cả Bích Cúc ngày thường câu nệ cũng nở nụ cười.
Cười đùa
xong, Hồng Quế thè lưỡi, thận trọng từ trong lòng ngực lấy ra một cây
trâm bạc không được đẹp lắm, đưa cho Từ Man nói: “Đây là nữ nhân kia cho nô tỳ, muốn mua chuộc nô tỳ, nô tỳ sao có thể đồng ý, nhưng ả ta cố nài đưa cho bằng được, quận chúa người xem?”
Từ Man nhìn
ngắm cây trâm bạc kia, biết đây là lệ thường, dù sao muốn tạo quan hệ
tốt với người khác, ở trong phụ đám hạ nhân đưa tiền cho nhau là chuyện
thường tình, nhưng nàng lại còn nói: “Giờ sao? Cũng đã nhận rồi, còn
chưa nói thật à?”
Hồng Quế nhất thời lộ ra biểu tình đau đớn, lấy trâm bạc ra, cắn răng nói: “Vậy để nô tỳ trả lại nàng ta.”
Từ Man phì
một tiếng bật cười, không chọc nàng ta nữa, chỉ ghét bỏ nói: “Trông dáng vẻ hám tiền của ngươi kìa, làm như mọi ngày bản quận chúa hà khắc với
ngươi lắm vậy.”
“Nào có ạ, quận chúa là đỉnh đỉnh đại thiện nhân a.” Hồng Quế lập tức lật mặt, hớn hở nhanh chóng cất trâm bạc vào.
Thanh Mai
lúc này lại đi tới, duỗi tay ra đoạt đi cây trâm kia, miệng nói: “Thứ
tốt gì, làm cho tỷ tỷ nhớ thương như thế, cho muội muội xem thử một
chút.”
Hồng Quế rốt cuộc lại không lấy ra nữa, vội vàng thoát khỏi tay Thanh Mai, phốc một
cái nhảy đến cạnh cửa, quay đầu nói với Từ Man: “Nô tỳ đi xem bữa tối
cho quận chúa.”
Nói xong, cũng không quay đầu lại chạy biến.
Trong phòng lại là một tràng cười rần, nói Hồng Quế rõ là đầu óc mê tiền.
Nguồn truyện: macthienyblog.wordpress.com
Ngày hôm
sau, sáng sớm Từ Man đang chuẩn bị đến Cung học, nàng vừa đi ra sân của
mình, trên cửa hành lang gấp khúc liền bắt gặp San Hô một thân váy quây
đỏ tươi, trời lạnh thế mà mặc y phục tay lở mỏng manh đứng ở giao lộ,
thật không biết đầu óc của nàng cấu tạo từ gì, biết rõ nàng tuyệt đối
không có khả năng làm thông phòng phò mã, còn ra sức biểu diễn như vậy.
“Thỉnh an
quận chúa.” San Hô nhu nhược khom mình hành lễ, thấy Từ Man nhíu mày,
tuy nói đều là nữ tử Giang Nam, nhưng những cô nương của Hoàng thành đều có một cỗ khí chất sáng sủa, nay lại nhìn còn “tiểu bạch hoa” hơn cả
Bích Lan, từ đầu đến chân đều không thoải mái.
“Sáng sớm
ngươi ở đây làm gì?” Phụ thân đã ba ngày không hồi phủ, Từ Man đoán có
lẽ cha bận rộn không có thời gian nghĩ tới nha hoàn tổ mẫu đưa tới này
là muốn làm thông phòng cho cha.
San Hô xấu
hổ cười trừ, lén liếc nhìn về phía chính phòng, mới nói: “Nghe nói sáng
sớm quận chúa phải đi Cung học, mấy ngày trước nô tỳ đến không kịp, hôm
nay cố ý nhất định phải theo quy củ đến thỉnh an.”
Từ Man lãnh đạm gật gật đầu, cũng không để ý lý do vụng về của nàng ta, mang theo Hồng Quế cùng Thanh Mai bước lên hành lang.
“Quận chúa
xin dừng bước.” mắt thấy Từ Man muốn đi, mấy ngày nay San Hô vẫn chưa
chân chính tiếp xúc được với phò mã, nhiều nhất là từ xa liếc mắt một
cái, đã bị gã sai vặt bên người phò mã quát đuổi đi rồi. Nàng tự xưng
bản thân mình xinh đẹp, cho dù ở Từ phủ cũng đứng đầu một phần, nàng còn là đại nha hoàn bên người lão phu nhân, cho dù đại phu nhân trong phủ
cũng không dám xem thường nàng. Lúc còn trong phủ, Đại lang còn nhiều
lần lấy lòng nàng đấy, chẳng qua là nàng khinh thường ủy thân thôi,
nhưng phò mã thì khác, khi phò mã còn chưa thành thân, lúc ấy nàng chỉ
là một tiểu cô nương trong phủ, nhưng nàng vẫn không sao quên được trong rừng hoa đào kia, nụ cười tươi sáng của phò mã.
Từ Man chậm rãi xoay người, nhìn thiếu nữ dưới hành lang, đợi nói tiếp.