Cuộc Chiến Thượng Vị

Dạo Chơi Ngoại Thành


trước sau

Phụ thân của Hoàng Tú Oánh quả thật từng ở phủ công chúa, nhưng vì luật lệ ở Ngô quốc, phủ công chúa thuộc quyền sở hữu của công chúa, hơn nữa sau khi Đại trưởng công chúa gả sang, do nhà họ Hoàng có ý giấu diếm, nên người thị thiếp kia không ở trong phủ công chúa, đến cả mặt mũi nàng, công chúa còn chưa từng thấy qua. Từ lúc quan hệ của Hoàng phụ và Giang thị bại lộ, Hoàng phụ không bao giờ muốn đến ở phủ công chúa nữa, thay vào đó thường xuyên về nhà họ Hoàng ngủ, thế nên phủ công chúa đối với Hoàng phụ mà nói, giống như nhà trọ vậy, Đại trưởng công chúa đối với hắn cũng không có cảm tình gì đáng nói.

Như vậy, nếu nói Hoàng phụ sắp xếp người trong phủ công chúa, chắc là khả năng không lớn.

Từ Man tiu nghỉu nằm trong xe ngựa, buổi sáng vừa đổ một trận mưa, trong không khí còn có chút ẩm thấp, nhưng hơi thở đầu xuân đã dần dần bao phủ khắp nơi, cơn gió xuân hơi lạnh mang theo mùi bùn đất thanh ngát, nhưng không cách nào thổi bay được phiền muộn trên mặt Từ Man.

“Đều là lỗi của huynh, nếu không phải huynh quá mức tự tin, cũng sẽ không…” Từ Hải Sinh ảo não tự trách nói, hắn tựa vào vách xe, nghĩ đi nghĩ lại chuyện đã xảy ra mấy ngày nay, trước nay hắn đều kiêu ngạo vì sự trầm ổn và cơ trí của mình, cũng không ngờ, vốn cho rằng đây chỉ là một chuyện nhỏ nhặt, ai dè lại liên lụy quá rộng, hắn không nên lắt léo tránh tầm mắt của cha mẹ, tự quyết định.

“Không, là lỗi của đệ… đệ….” Từ Hải Thiên gãi gãi đầu, lại nói không ra nguyên do, đề xuất chuyện này là đại ca, mà đồng ý là muội muội, hắn kỳ thật cũng không làm được việc gì trong đó.

Từ Man thở dài, thành thật nói: “Lỗi của muội là lớn nhất, là muội đã đồng ý với đại ca.”

Từ Hải Sinh vội vàng lắc đầu nói: “Nếu không phải huynh đề xuất…”

Từ Man cúi đầu, lại không nói gì, hai người họ đều không biết, trong chuyện này người chịu trách nhiệm lớn nhất là chính nàng, bọn chúng mới chỉ là những đứa bé còn chưa thành niên, mặc dù trưởng thành sớm, nhưng tâm trí vẫn chưa thành thục, làm việc cũng quá mức sơ suất. Còn bản thân nàng đã là người trưởng thành, thế mà lại không suy nghĩ cho kỹ lưỡng, có thể thấy được chính mình thiển cận và ngu dốt đến mức nào. Sâu sắc cảm giác được sự bất lực và thất bại, khiến Từ Man lâm vào trầm mặc thời gian dài. Nàng thậm chí đã có chút tự ghét mình.

“Kia có phải là biểu ca không?” Cảm thấy trong xe có chút áp lực, Từ Hải Thiên xốc rèm cửa sổ lên, hai mắt trừng lớn nói.

Từ Man thuận miệng hỏi: “Là biểu ca nào?”

“Nhị biểu ca nhà Gia Cát đó.” Từ Hải Thiên nói tiếp, rõ ràng nhìn thấy Gia Cát Sơ Thanh, hắn rất vui vẻ.

Từ Man nghiêng đầu theo cửa sổ đã được vén rèm nhìn ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy Gia Cát Sơ Thanh đang đứng bên đường, mải miết nhìn theo xe ngựa của các nàng chạy về trước, song không hề nói gì, cũng không làm gì.

“Nhị biểu ca sống cũng không dễ dàng.” Dõi theo Gia Cát Sơ Thanh biến mất trong tầm mắt, Từ Hải Thiên ngồi trở lại, thở dài nói: “Mới chưa đầy 10 tuổi, đã gánh vác kế sinh nhai trong nhà, cô phụ vì tai ương lao ngục mà sức khỏe không tốt, Đại cô cô còn phải chăm sóc một nhà già trẻ lớn bé, hiện tại đại biểu ca cũng không biết đang chịu khổ ở quân doanh nào rồi.”

“Huynh nghe nói, cô phụ muốn đi làm tiên sinh dạy học.” Từ Hải Sinh cũng biết tình cảnh nhà Gia Cát. Gia Cát lão phu nhân vì Gia Cát tổ phụ bị Hoàng đế giam giữ, cả nhà bị biếm thành dân thường, mà lòng sinh oán giận, cả ngày ở nhà làm ầm ĩ, nghe nói gần đây thân thể cũng không được tốt. Mà đại cô phụ vốn một lòng chuyên tâm đọc sách, sau ngồi vào ghế Thái thường, đối với mấy việc vặt cũng không để ý. Đại cô cô lúc ở Từ gia tính tình đã cứng rắn, không biết cách hòa hoãn, những thứ Từ lão phu nhân có thể dạy cũng không hơn gì để “thủ thành”, nhưng hôm nay đồ cưới của nàng đều đã bị tịch biên mất, còn cái gì mà thủ. Cũng không thể cả đời sống dựa vào thúc thúc và cữu cữu tiếp tế sống qua ngày mãi được.

Từ Hải Thiên lại nói: “Không làm được, nghe nói cô phụ bị biếm quan, ai dám tìm đến chứ.”

Từ Man ngẩn người nhìn dòng người qua lại trên đường.

Xe ngựa dừng trước cửa cung, đám người do Đại hoàng tử dẫn đầu đã đợi ở đó, bọn họ đông người, sẽ không đi xa. Do thời tiết còn lạnh, nên không đi chèo thuyền trên hồ Huyền Vũ, thay vào đó lại chọn khu vực miếu Phu Tử ở sông Tần Hoài du ngoạn. Nhưng những nơi đó đối với người được thường xuyên xuất môn như Từ Man mà nói, thật sự lực hấp dẫn không lớn, nhưng đám công chúa lại hứng khởi bừng bừng, thấp thỏm đầy chờ mong.

Đổi xe ngựa, Từ Man cùng Chu Hoàn chui vào xe ngựa của Thục Gia, Tưởng Nhị cô nương dĩ nhiên cũng ngồi chung, hai người đang líu ríu tranh luận bánh đậu đỏ ăn ngon hay là bánh đậu xanh ăn ngon hơn.

Sau khi Chu Hoàn ngồi vào chỗ của mình, nhìn bộ dạng Từ Man hơi mệt mỏi, quan tâm hỏi: “Tối qua ngủ không ngon sao?”

Từ Man gượng cười, biết là phụ thân giữ bí mật rất giỏi, cũng không giải thích, bèn tùy tiện đáp: “Ừ, thức dậy đầu có hơi đau.”

“Còn không phải sao, tối qua ta còn kích động đến nửa đêm cơ.” Thục Gia hưng phấn khoa chân múa tay nói: “Ta đã lâu không được ra cung, nghe thấy Tưởng Nhị kể mỹ thực của bên ngoài, miệng muốn trào nước miếng rồi.”

Từ Man cũng phối hợp cười cười, chỉ cảm thấy vẫn là Thục Gia tốt, mẫu thân không tranh không giành, phụ thân cũng đặt nàng trong lòng, tính tình điềm đạm không gây chú ý, cả ngày ăn ăn uống uống, không xung đột với ai, là người có phúc.

“Hôm nay chúng ta có đi đến Trường Thiên Lý không? Nghe nói chỗ đó có nhiều đồ ăn vặt lắm.” Tưởng Nhị cô nương bị Thục Gia làm xấu hổ đỏ mặt lên, song vẫn không quên sở thích của mình.

Trường Thiên Lý, trong thành Kiến Khang, ở phía nam sông Tần Hoài kéo dài tới phía bắc đài Vũ Hoa, từng thuộc về Việt thành (tên cổ xưa của thành Nam Kinh), nơi đó giao thông thuận tiện, dân cư dày đặc, quả thật là nơi đáng du ngoạn, nay Kiến Khang phát triển cực nhanh, hiện tại nơi đó không ít thương nhân từ vùng khác đến, nếu không phải là khu giao thương người giàu cũng thường lui tới, thì vẫn bị đánh giá là nơi dân cư tương đối phức tạp.

Một hàng xe ngựa trùng điệp tiến vào Tần Hoài, dọc trên đường đi, bắt gặp từng nhóm thương gia, có cả tiểu thương khiến cho những quý nhân sống an nhàn sung sướng trong cung có cảm giác mới lạ. Thục Gia còn mang theo đậu hũ khô xắt sợi, bánh bao hấp thịt bò mỗi loại một phần, chia sẻ cùng Tưởng Nhị cô nương, một đường đi miệng không ngừng nhai, ăn đến miệng đầy dầu mỡ.

Hoàng Tú Oánh
ngồi chung với Thục Viện, trong xe còn có Thục Thận và Thục Mẫn, vì thư đồng của Thục Mẫn không khoẻ, nên không đến, mọi vị trí trên xe đã được sắp xếp xong. Một đoàn thiếu niên, nhỏ tuổi ngồi trên xe ngựa, lớn tuổi ỷ vào ngày xuân trời xanh gió mát, cưỡi ngựa chạy song song cạnh xe ngựa. Có mỗi Đại hoàng tử là nhiều lần chạy đến xe ngựa của Từ Man, phần nhiều là ân cần hỏi han, ngược lại bị thái độ không nóng không lạnh của Từ Man đẩy trở về, sắc mặt không được tốt.

“Ta nghe nói, Hoàng Tú Oánh muốn tổ chức thi xã (hội thơ) gì đó.” Tưởng Nhị cô nương ăn uống no đủ, xoa xoa miệng đột nhiên nói.

Từ Man chưa bao giờ nghe nói tới, cũng lấy làm lạ.

“Nàng còn đặc biệt gởi thiệp mời, các ngươi có nhận được không?” Tưởng Nhị cô nương không kiên nhẫn nhất là những chuyện này, nhưng lại ngại từ chối ngay, bèn muốn xem thử có người quen cùng đi chịu tội hay không.

Từ Man lắc đầu, mấy ngày nay trong nhà rất hỗn loạn, không biết có đưa thiệp đến chỗ nàng không.

Chu Hoàn sực nhớ nói: “Có nhận được, có điều thơ với họa gì đó, ta thật sự ù ù cạc cạc, nghĩ bụng vẫn nên từ chối khéo thì hơn.”

Nghe Chu Hoàn nói vậy, Tưởng Nhị cô nương lại càng không muốn đi, bèn nhìn về phía Từ Man, muốn tìm thêm đồng minh.

Từ Man nhìn ánh mắt mong mỏi của nàng ta, lập tức nở nụ cười nói: “Ta không nhớ là có nhận được không, nhưng mấy ngày nay, mẫu thân ta không có nhà, cũng không được tự tiện quyết định.”

Tưởng Nhị cô nương gật đầu lia lịa, vui vẻ ra mặt.

Trên đường đi ăn chút gì đó, xe ngựa đi không chậm, mặc dù không đến Trường Thiên Lý, nhưng cũng đến mé sông Tần Hoài để đạp thanh du ngoạn, hiện tại thời gian còn sớm, nếu chỉ ngồi trơ trong trà quán tửu lâu thì buồn chết được, ngược lại không bằng tìm một nơi có cây có cỏ, đạp thanh, hóng gió thả diều, đúng là phù hợp với sở thích đương thời của mấy bé gái hơn.

Vì mọi người thân phận tôn quý, thân vệ nhanh chóng khoanh tròn khu vực, cấm người dân tự tiện đi vào, còn đứng ở nơi xa hơn một chút canh chừng, tránh quấy rầy tâm tình tốt của chủ tử.

Từ Man trong lòng vốn có chuyện, hơn nữa mấy trò ném thẻ vào bình rượu, thả diều, đúng là tẻ ngắt, không có gì mới mẻ, mấy năm gần đây, cũng đã chơi vài lần, đã sớm chán rồi, bèn khéo léo từ chối lời mời của Thục Thận, mang theo nha hoàn tùy thân bên người ngồi trên một tấm thảm, nhìn các cô cậu thiếu niên hoạt bát, cười đùa vui vẻ, cảm giác khác hẳn với lúc ở trong cung, tưởng như bọn họ chỉ mới là một đám trẻ con tiểu học hoặc trung học ra ngoài chơi xuân, thể nghiệm hạnh phúc của tuổi thơ.

Nhưng mà, ảo tưởng vẫn là ảo tưởng…

“Quận chúa sao không chơi cùng chúng ta?” Hoàng Tú Oánh cầm khăn tay lau mồ hôi, mặt đỏ bừng như quả táo.

Từ Man tựa vào thân cây, không cảm thấy lạnh, ngược lại có chút thích ý nói: “Mấy trò đó, ta vốn không rành, còn không bằng ngồi đây hóng chút gió xuân, phơi chút nắng, tránh cho đến lúc đó xấu mặt, cho các ngươi chê cười.”

“Quận chúa thật biết nói đùa, mấy trò này chúng ta cũng không rành lắm, sẽ không ai cười đâu.” Hoàng Tú Oánh thân thiết an ủi, giống như một tỷ tỷ lương thiện vậy.

Từ Man cười mà không đáp, nghĩ đến lời ban nãy Tưởng Nhị nói, Hoàng Tú Oánh muốn mở thi xã, xem ra nàng ta đã không chịu nổi rồi, tụ hội như vậy thường sẽ lôi kéo được không ít con gái nhà quan, nếu làm tốt, bất luận là vì phụ thân mình hay là vì hôn phu tương lai, đều là chuyện rất có lợi. Xem ra Hoàng Tú Oánh là muốn lót đường cho phụ thân rồi.

“Quận chúa…” Hoàng Tú Oánh dừng một lúc, vẫn nhịn không được hỏi: “Quận chúa gần đây có gặp Gia Cát biểu ca không?”

Từ Man không ngờ nàng ta sẽ hỏi mình như vậy, Hoàng Tú Oánh lần trước coi vậy mà tức giận không nhẹ, chẳng lẽ nàng ta dùng mặt nóng áp lên mông lạnh của người ta? Hay là gần đây Gia Cát Sơ Thanh thật sự bận rộn, cho nên Hoàng Tú Oánh không tìm được?

Có điều, Từ Man hình như cũng có một đoạn thời gian không gặp Gia Cát Sơ Thanh, nhưng nàng không bài xích lòng đùa dai muốn kích thích Hoàng Tú Oánh một phen. Cho nên, Từ Man nói: “Có, sáng sớm hôm nay mới gặp mà.”

Chuyện này, nàng cũng không nói dối a.

Hoàng Tú Oánh quả nhiên bị kích một cái, môi run run vài cái, nụ cười tươi cũng không chống đỡ được, mới nói: “Buổi sáng? Biểu ca có chuyện gì?”

Từ Man ra vẻ không quan tâm: “Ai biết được, hắn đứng bên ngoài xe ngựa của ta, ta chả thèm đếm xỉa tới.”

Hoàng Tú Oánh lập tức tưởng tượng ra, hình ảnh Gia Cát Sơ Thanh có việc đến tìm Từ Man, lại bị nàng đuổi sang một bên, chỉ có thể nhìn Từ Man nghênh ngang ngồi xe ngựa rời đi. Trong lòng vừa đau vừa phẫn hận, đau lòng biểu ca cầu người không được, hận là biểu ca có việc lại không đến tìm nàng, chẳng lẽ huynh ấy sợ gây phiền toái cho mình? Lúc trước mình đã nói rõ ràng như thế rồi, mà sao huynh ấy…

Từ Man nhìn sắc mặt biến hóa của Hoàng Tú Oánh, không biết sao, tâm tình tốt hơn nhiều, vịn thân cây đứng lên, phủi bụi trên váy, cười nói: “Trông thả diều cũng vui thật đấy, ta đi thử xem.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện