Phải đến lúc cảm giác mình bị chuyển từ trên xe đẩy xuống, Từ Man mới thả lỏng cơ
thể, giả vờ tiếp tục hôn mê, ngay sau đó lại che miệng Hương Xuân nhìn
như sắp thức tỉnh, không dám để nàng ta phát ra thanh âm thanh gì. Chiếc chiếu cuốn hai người họ được đặt trong một căn phòng, nhưng Từ Man đợi
hồi lâu, cũng không thấy người đến cởi chiếu ra, không biết có phải bị
người bỏ quên rồi không.
Liếm liếm
môi, Từ Man cảm thấy miệng mình có hơi khô, mấy món rau xanh vừa rồi của bữa trưa, không biết sao chợt xuất hiện đầy trong đầu mình, nhất thời
có chút hối hận, nếu sớm biết sẽ bị bắt cóc, còn không bằng ăn nhiều một ít, ít nhất buổi tối sẽ không bị đói bụng.
Hương Xuân
dần dần tỉnh lại, tròn mắt nhìn hoàn cảnh chung quanh, sắc mặt trắng
bệch, run rẩy giữ chặt tay Từ Man, nhưng tay Từ Man che miệng nàng lại,
cách một lúc lâu, nàng ta mới run run rẩy rẩy mà bình tĩnh lại, Từ Man
cũng thuận thế thu tay lại.
“Quận… quận chúa…” Hương Xuân đè thấp giọng gọi.
Từ Man giơ ngón trỏ ra hiệu, sau nói: “Nhỏ giọng một chút, chúng ta bị bắt cóc.”
Hương Xuân nhu thuận gật gật đầu, dựa sát vào người Từ Man, không dám nói tiếp nữa.
Từ Man cùng
Hương Xuân đợi một lúc, vẫn không có ai vào, nhưng lúc Từ Man muốn đẩy
vật chặn lại miệng chiếu ra, lại phát hiện mình và Hương Xuân nhỏ con
lực yếu, không đẩy ra được. Ngay lúc hai người đẩy đến đầu đầy mồ hôi,
Từ Man nhạy cảm phát giác có vài người đi vào, bèn ngăn Hương Xuân lại,
không dám cử động.
“Xác định là nó?” Người nói chuyện thanh âm không cao, nhưng âm sắc rất trầm, còn
mang theo giọng địa phương mà Từ Man không thường nghe qua.
Tên còn lại
cũng có khẩu âm tương tự, đáp: “Đúng vậy, chính là nó, chính tai ta nghe thấy một đứa nha đầu khác gọi nó là quận chúa.”
Từ Man thầm
hận nghiến răng, nếu không phải Hoàng Tú Oánh gọi nàng lại, bọn bắt cóc
này nói không chừng còn không dám động thủ, chẳng những thế nha đầu chết tiệt kia lại còn dám thấy chết không cứu.
“Đám buôn người bên kia nói thế nào?” người nọ lại hỏi.
“Yên tâm,
bọn chúng không biết gì cả, chỉ cho là cùng nghề mới thuê chúng ta, đến
lúc đó giao vào tay bọn chúng, chỉ cần có thể ra khỏi Kiến Khang, đến
lúc đó chúng ta mới ra tay.” Người sau có chút đắc ý.
Lúc này Từ
Man mới ý thức được, thì ra người bắt trói nàng, không phải là bọn buôn
người thật sự, mà chúng có ý đồ khác. Bất chợt, nàng không biết rốt cuộc là ai đã hạ thủ, kẻ này có quan hệ gì với người hạ độc trà trong phủ?
Bọn chúng đến tột cùng là chỉ muốn đem nàng ra khỏi Kiến Khang, hay là
còn có ý đồ gì khác?
“Cẩn thận
một chút, đừng để lộ ra dấu vết gì, dù giết chết nha hoàn kia, cũng
không được lộ ra một chút dấu vết.” Người nọ thanh âm càng âm trầm,
khiến Từ Man sợ run cả người.
“Dù sao nhìn bề ngoài cũng do bọn buôn người làm, sẽ không tra đến chúng ta, vả lại
cho dù có tra xuống, bọn buôn người lại không phải chúng ta mướn, chúng
ta chẳng qua là thành viên trong đám buôn người, không liên lụy đến ai.” Người sau lập tức nghiêm nghị đáp.
“Được rồi,
nhỏ giọng chút, một lát hai đứa nha đầu này tỉnh, kêu đám buôn người đến xử lý cho tốt, chúng ta đi trước.” Người nọ nói xong, Từ Man nghe thấy
tiếng bước chân, lập tức người sau đuổi theo, chỉ chốc lát sau, trong
phòng không còn âm thanh gì.
Từ Man sửng
sốt không ngờ bọn buôn người là do người khác mướn đến, như vậy khẳng
định là có người nhìn mình không vừa mắt, lại còn biết hành trình của
mình, mới có thể thuê người vào tửu lâu chờ sẵn, cho nên những người hôm nay cùng đi với nàng, cơ hồ đều có hiềm nghi, mà Đại hoàng tử cùng Đại
công chúa đã hồi cung, lại giảm bớt khả năng có hai người họ.
Vươn tay sờ
túi thơm bên hông, chợt hiểu ra vì sao mình và Hương Xuân tỉnh lại sớm
như vậy, trong túi thơm là loại hương thanh tâm gần đây đại ca mới đưa
cho nàng. Lúc luyện chữ, nàng thường thích đốt một ít, hoặc đặt trong
túi thơm để ngửi, dùng để thanh tâm tịnh khí, không ngờ nổi lên tác dụng trong chiếc chiếu bị phong kín này.
“Quận… quận
chúa, chúng ta làm sao bây giờ?” Hương Xuân nghe thấy người đi rồi, càng cố gắng phụ đẩy đồ chắn, lo đến nước mắt đều chảy ra. Đây là lần đầu
tiên nàng được ra ngoài cùng quận chúa, đã gặp chuyện như vậy, nếu bản
thân chết thì không sao, nhưng nếu quận chúa xảy ra việc gì, không nói
nàng thực có lỗi với công chúa, thậm chí còn có lỗi với Xuân Nha tỷ tỷ
đã mất.
Từ Man gác
chuyện ai thuê bọn buôn người qua một bên, nghĩ lại tình cảnh hiện tại
của mình, hai đứa bé, tay chân lèo khèo căn bản không có bao nhiêu lực,
cho dù nàng có tập võ vài năm, nhưng đối mặt với đám người lớn này, đặc
biệt còn là nhiều người, là vô cùng chịu thiệt rồi, lại nói, nếu có một
mình nàng, còn có thể nhân lúc bọn chúng sơ suất, lật mình một cái, sau
đó nhanh chóng chạy trốn ra ngoài. Trước mắt bên người nàng còn mang
theo Hương Xuân, nếu chạy trốn thì đã khó càng thêm khó.
“Quận chúa,
đợi lát nữa có người tới tháo dây trói cho chúng ta ra, nô tỳ nhất định
sẽ giúp quận chúa ra ngoài.” Dưới tình huống biết rõ mình vướng víu,
Hương Xuân tuyệt đối sẽ không để mình làm vướng chân quận chúa.
Từ Man lắc đầu, một mình nàng nếu muốn ra ngoài cũng không dễ dàng, huống hồ lương tâm cũng không cho phép nàng đi một mình.
Cửa phòng
lại mở, lần này Từ Man có thể cảm nhận được có hai người đang đi tới
hướng mình, mà khẩu âm cũng có thể xác định, ước chừng là phụ cận vùng
Giang Âm, cách Kiến Khang không xa, xem ra hai người này mới thật sự là
bọn buôn người.
Trong lúc Từ Man còn chưa chuẩn bị, đã bị lôi ra ngoài, ánh sáng khiến nàng bị chói
híp mắt lại, theo sau Hương Xuân cũng bị túm ra, hai người họ bị quăng
vào cùng một chỗ, mông ngã xuống đất, đau ê ẩm.
“Ô, hai con nhóc này bộ dạng cũng khá đấy.”
Từ Man chớp
chớp mắt, thích ứng với ánh sáng, nhìn thấy trước tiên là cái chiếu cuộn mình nãy giờ, bảo sao các nàng có đẩy cách nào vật chặn cũng không xê
xích được, thì ra bên ngoài bị cột lại bằng dây thừng, chung quanh còn
đóng đinh. Đúng là ngụy trang các nàng thành cá muối.
Lại ngẩng
đầu, hai tên đàn ông gầy đét đứng đó, dáng vẻ ghê tởm, một miệng đầy
răng vàng khè nhô ra bên ngoài, tóc cũng không biết đã mấy ngày không
gội, rối bù còn treo lỏng lẻo không biết là rơm hay thứ gì, quần áo ngắn bằng vải đay lại có hơi quá rộng, dùng một sợi dây thừng cột quanh
hông, giày vải đen rách lòi
ra đầu ngón chân, ngón tay đen ngòm khiến Từ Man nhíu mày, chẳng lẽ mình bị cái bang bắt cóc.
“Con bé này
lớn chút nữa trông không tệ đâu, chậc chậc, thủ lĩnh chúng ta chắc chắn
sẽ chọn nó, chờ ra khỏi Kiến Khang, bán qua tay đến Dương Châu, Xuân Lục lang kia nhất định sẽ thích, làm ngựa ốm bán cũng được giá.” Một kẻ
trong đó nhìn Từ Man lom lom, không ngừng nhe răng, nước miếng thiếu
điều nhỏ xuống, cứ như đang nhìn thấy núi vàng vậy.
Từ Man rụt về sau, quả nhiên hai kẻ này chỉ là lâu la, không biết thủ lĩnh bọn chúng là loại người nào, là ai thu mua bọn họ.
“Nếu các
ngươi thả ta, ta sẽ cho các ngươi một khoản tiền.” Biết rõ khả năng
không lớn, nhưng Từ Man vẫn muốn thử xem, dù sao mị lực của tiền tài
không nhỏ.
“Tiểu nha
đầu nghĩ hay thật, chúng tao làm cái nghề này, cũng biết luật lệ trong
nghề, sao có thể lâm trận đã trở mặt được, tiểu nha đầu, chúng tao mặc
kệ mày có lai lịch gì, mày thành thật chút cho tao, đỡ phải ngày sau
chịu khổ.” Quả nhiên, người có thể được cấp trên phái xuống canh chừng,
cũng không phải hạng lương thiện gì, lời Từ Man nói, bọn chúng cũng
không động tâm lấy một chút.
Rơi vào
đường cùng, Từ Man đẩy đẩy Hương Xuân, bảo nàng lấy ra một ít bạc trong
búi tiền đeo bên hông, đưa cho họ: “Nếu đã không thả chúng ta ra, thì đi mua cho ta chút cơm canh đi, ta đói bụng.”
“Chậc chậc,
không hổ là cô nương nhà giàu, xem chúng ta là gã hầu mà sai bảo.” Người nọ tiếp nhận ngân lượng áng chừng một cái, cười cợt huých tên bên cạnh
nói.
Tên còn lại
lại cẩn thận lấy ngân lượng lật xem một chút, mới hớn hở nói: “Cũng
được, chỉ là đứa nha đầu yếu ớt, mua thì mua một chút đi, dù sao ngày
mai chúng ta cũng không ở đây nữa.”
Từ Man siết
chặt nắm tay, giấu sau lưng, xem ra bọn chúng không dự định nhốt mình
lâu ở đây, rất có thể đêm nay sẽ đi đường thủy đến Dương Châu, lúc ấy
ngộ nhỡ thật sự rời khỏi Kiến Khang, thì muốn trở về sẽ khó như lên trời rồi.
Đang suy
nghĩ, hắn ta cầm tiền đi ra ngoài, Từ Man nhìn hắn bỏ tiền vào túi tay
áo, trong lòng một trận khẩn trương, ngân lượng kia mặt ngoài thì không
có gì đặc biệt, có điều một thỏi trong đó, là vào lễ mừng năm mới năm 3
tuổi nàng đoạt được, vì lúc ấy chơi đùa cùng các ca ca, ngay tại sau
lưng thỏi bạc kia tiện tay vẽ một chữ M, giống như vết xước, rất khó
nhìn ra, nàng chỉ hy vọng thỏi bạc này các ca ca có thể thấy, được một
chút manh mối, mặc dù hy vọng này cực kỳ xa vời.
Trong phòng
chỉ còn lại một người canh chừng, Từ Man thoáng chút an tâm, nhìn bốn
phía một chút, mới phát hiện bọn họ đang ở trong một kho hàng, cửa sổ
không lớn, nhưng không đóng chặt, từng cơn gió lạnh mang theo hơi nước
thổi vào, khiến Từ Man lạnh rụt cổ lại, xem ra bọn họ đang ở bờ sông.
Người nọ tìm một chỗ góc bao tải ngồi xuống, cà lơ phất phơ đung đưa chân, khinh
miệt nhìn Từ Man nói: “Đừng mong có người tới cứu mày, không có ai biết
mày đang ở đây đâu, còn không bằng an phận một chút, chờ đến Dương Châu, còn có thể bớt chịu chút đòn roi.”
Từ Man hất
mặt qua một bên, không muốn để ý đến hắn, nàng có thời gian không bằng
tính toán làm sao ra tay cho tốt, hiện tại chỉ có một người đàn ông, nếu đánh ngất hắn, không biết liệu có cơ hội đào tẩu hay không.
“Này, tao đang hỏi mày đó.” Tựa hồ nổi lên ác ý gì, tên kia đứng lên, đi tới, vươn bàn tay bẩn thỉu muốn sờ mặt Từ Man.
Từ Man tránh trái tránh phải, lại không ngờ rằng Hương Xuân bất chợt xông tới, hất
tay hắn ra, rồi sau đó dùng thân hình nhỏ bé kia chắn trước người Từ
Man.
Tên kia tất
nhiên là tức giận, một cái tát muốn hướng lên đầu Hương Xuân, với lực
đạo kia, lỗ tai Hương Xuân tất nhiên khó giữ được, Từ Man nóng vội nổi
giận lên, lập tức cũng không quan tâm hắn ta to khỏe bao nhiêu, vươn tay rút cây roi dài quấn quanh hông ra, dùng sức quất mạnh một cái, người
nọ ui da một tiếng ôm kín cánh tay, rất nhanh một vệt máu đỏ tươi chậm
rãi chảy xuống theo cánh tay hắn.
“Con ranh chết tiệt này!”
Tên đàn ông
bỉ ổi nghiến răng nghiến lợi, vung vẫy cánh tay túa đầy máu, rảo bước
vọt tới, Từ Man gồng cả mình lấy can đảm, liền chuẩn bị từ trong giày
rút con dao nhỏ mà ca ca đưa cho mình.
Bốp!!
Dao còn chưa rút ra, Từ Man đã thấy tên đàn ông trước mặt mình ngã xuống, người cứng đờ, mắt tràn đầy không thể tin được.
“Sơ… Sơ Thanh biểu ca?”
Từ Man nghẹn họng trân trối nhìn bóng người phía sau, đang giơ cây gậy còn chưa buông. Gia Cát Sơ Thanh, sao hắn lại ở đây.
“A Man!” nụ
cười trong vắt, Gia Cát Sơ Thanh tựa như không phải đang đứng trong kho
hàng dơ bẩn, nằm bên cạnh cũng không phải là tên đàn ông cặn bã, thậm
chí ngay cả cây gậy trong tay hắn cũng tựa như sắp nở hoa.