Cuộc Chiến Thượng Vị

Chúng Nữ Dạo Vườn


trước sau

Đại trưởng công chúa dẫn theo nữ nhi Từ Man, ôn hòa cho mọi người miễn lễ, trong phần đông bọn họ, không ít người là chỗ có quen biết với công chúa, còn có vài cô bạn gái của Từ Man giao hảo hai năm qua. Theo những năm này trưởng thành lên, thái độ của Đại hoàng tử đối với nhà họ Hoàng càng thêm ái muội, nói Đại hoàng tử hướng về phía nhà họ Hoàng, nhưng lúc nhà họ Hoàng đón dâu, hắn vậy mà không có biểu hiện gì. Nhưng nếu muốn nói Đại hoàng tử không xem trọng nhà họ Hoàng, vậy còn Hoàng Tú Oánh ở trong cung được Hoàng mỹ nhân chiếu cố thì sao.

Nói Đại hoàng tử cùng Hoàng gia ái muội là đúng, Đại hoàng tử đối với Từ Man đã từ ngây thơ ôn hòa đến rõ ràng nhiệt liệt rồi. Đặc biệt lúc Hoàng đế cữu cữu đang ám chỉ với Hoàng mỹ nhân muốn cho Đại hoàng tử kết hôn với con gái của một đại thần, nếu không phải Đại hoàng tử còn có chút sợ hãi Đại trưởng công chúa, nói không chừng sẽ từ trong cung chạy tới phủ công chúa, làm cho Từ Man không khỏi phiền nhiễu.

Hiện tại vóc người Từ Man đã nẩy cao, dần dần trổ mã, sớm không còn là cô bé non nớt năm nào, mẫu thân đối với việc giáo dưỡng nàng cũng theo độ tuổi tăng lên mà càng trở nên nghiêm khắc hơn. Bên cạnh một đám nha hoàn ma ma không nói, ngoài nữ quan ở Cung học ra, còn đặc biệt mời sư phụ bảo dưỡng thân thể, đối lập với những người mẹ nghiêm cẩn bảo thủ khác, Đại trưởng công chúa hiển nhiên càng hy vọng nữ nhi sau này, hôn nhân hài hòa, vợ chồng ân ái.

“Vương phu nhân, ta nghe nói hôm nay có trưng bày một vài giống cúc hiếm, có thật không?” Từ Man sờ sờ vòng ngọc bích trên cổ tay, hiếu kỳ nói.

Vương phu nhân vội đáp: “Đúng vậy thưa quận chúa, có vài giống là do ta thu thập được ở phương bắc, ở Giang Nam hiếm thấy.”

“Vậy ta nhất định phải mở mắt to một chút mới được.” Từ Man vỗ tay, đảo mắt lại thấy một vị cô nương bên cạnh Vương phu nhân đang len lén nhìn mình, ánh mắt lộ vẻ kinh diễm, không khỏi thấy thú vị, liền ngọt ngào cười lại, khiến cô nương kia lập tức đỏ mặt, cúi đầu.

Nếu vị khách quan trọng nhất đã đến, Vương phu nhân đương nhiên sẽ không để khách khứa đợi lâu, dứt khoát dẫn mọi người đi dạo vườn hoa. Lúc này trong vườn đã sớm bày biện những loại hoa cúc đủ màu đủ dạng mà trước đó sai người hầu sắp xếp, chỉ còn chờ những quý nhân đến ngắm mà thôi.

Dọc đường đi, không khí ung dung thoải mái, rất dễ khiến cho những người quen chào hỏi nhau, cùng tụ tập thành nhóm. Từ Man cũng không ngoại lệ, sau khi được mẫu thân cho phép, lập tức liền chạy đi tìm Chu Hoàn và Gia Cát Mỹ Yên. Hôm nay hai người họ đều theo mẫu thân đến đây, bây giờ Chu Hoàn không còn là độc nữ trong nhà nữa, ít năm trước, Chu tướng quân nhận lệnh hồi kinh, sau khi hắn trở lại biên cương, Chu phu nhân cư nhiên mang thai sinh hạ được một đứa con trai, có điều hiện nay tiểu lang kia tuổi còn quá nhỏ, lần này cũng không dắt theo. Đồng dạng, Lỗ thị – phu nhân của Gia Cát tiểu thúc không có con trai lại sinh 3 nữ nhi, lần này đến đây cái chính muốn đặc biệt hỏi thăm chút bí quyết.

Từ Man nhập bọn cùng hai người họ, mới phát hiện Gia Cát Mỹ Yên còn dẫn theo một cô nương, cũng là người quen, chính là em gái ruột của Gia Cát Mỹ Yên – Gia Cát Mỹ Ngọc. Lấy bốn người họ là trung tâm, mỗi người đều có bạn quen của mình, vì thế từ một nhóm nhỏ càng trở nên đông hơn.

“A Man, mấy ngày trước rủ ngươi ra ngoài, ngươi nói ngươi bận, nhưng rõ ràng Mỹ Ngọc bắt gặp ngươi đến con hẻm Ô Y, còn muốn chống chế nữa thôi?” Gia Cát Mỹ Yên trêu tức nhìn Từ Man, làm bộ bất mãn nói.

Từ Man liếc nàng một cái, quỷ nha đầu này, biết rõ mình đi thăm Gia Cát Sơ Thanh còn vòng vo nói gì đâu không.

Gia Cát Mỹ Yên bị nàng liếc không sợ tí nào, chỉ là trước đông người không tiện chọc nàng ta, đành phải kiềm nén, định bụng tìm cơ hội, thẩm vấn vị quận chúa này kỹ càng.

“Tú Lệ, đường tỷ ngươi đang nhìn ngươi kìa.” Bỗng có một vị cô nương ngạc nhiên đẩy đẩy một cô bé mãi luôn in lặng đứng sau Gia Cát Mỹ Ngọc, nhỏ giọng nói.

Cô nương trầm mặc kia, hờ hững quét mắt nhìn Hoàng Tú Oánh ở cách đó không xa cũng đang bị người vây quanh, cười mỉa rồi lại cúi đầu.

Từ Man tập võ, nhĩ lực hơn người thường, tất nhiên cũng nghe thấy được, nàng cũng ngẩng đầu nhìn qua, quả nhiên Hoàng Tú Oánh thường xuyên liếc nhìn Hoàng Tú Lệ, sau đó lại rầm rì to nhỏ gì đó với Hà Ái Liên và Tôn Phỉ Nghiên bên cạnh.

Hoàng Tú Lệ là con gái của Nhị cô cô của Từ Man, từ sau khi Nhị cô cô và cô phụ (dượng) dọn ra khỏi nhà họ Hoàng, cuộc sống từ túng quẫn lúc ban đầu cho đến bây giờ đã trở nên khá khẩm hơn, chẳng những tậu thêm không ít ruộng đất, ngay cả cửa hàng cũng đã mua thêm vài gian. Cuộc sống bây giờ so với trước đây tốt hơn biết bao, đến cả người yếu đuối như Nhị cô phụ, cũng nhiệt tình hăng hái hẳn lên. Nhưng khổ nỗi, thế gian này luôn có những kẻ ngứa mắt người ta sống tốt, lão phu nhân nhà họ Hoàng sau khi đuổi thứ tử ra khỏi cửa, vốn tưởng cả nhà họ sẽ nghèo túng không nơi nương tựa, lại không ngờ rằng, thằng con của vợ bé kia chẳng những không đói chết, ngược lại như chim sổ lồng, càng bay càng cao. Sao có thể như vậy được chứ, vì thế lão phu nhân bà bắt đầu ba ngày quậy một lần nhỏ, năm ngày ầm ỹ một trận lớn, đến cả Hoàng Tú Oánh cũng theo bà đến nhà Nhị cô phụ vài lần, hùng hổ đầy lý lẽ mắng cả nhà Nhị cô phụ bất hiếu, thậm chí còn đem việc này báo lên Hoàng mỹ nhân, chuyện này nếu không phải Hoàng đế là người biết chuyện, sợ là đã gây lớn chuyện rồi bị biếm thành bạch đinh cũng không biết chừng.

Nhưng mặc dù Hoàng đế cố ý thiên vị, cả nhà Nhị cô phụ gần đây cũng không được sống yên ổn cho lắm, xét cho cùng phủ Tả tướng quân cũng không phải gia đình tầm thường, nghe nói gần đây Ngự sử đều dâng sổ con lên, nói là Nhị cô phụ bất kính với mẹ cả.

“Muội đừng buồn, phụ thân muội là Nhị cô phụ của tỷ, mẫu thân muội là cô cô ruột của tỷ, hai nhà chúng ta qua lại cũng không phải ngày một ngày hai, cha mẹ tỷ sao có thể nhìn nhà muội khổ sở được?” Từ Man đi qua, kéo tay Hoàng Tú Lệ, an ủi nói.

Hoàng Tú Lệ quật cường nén nước mắt, nhưng vẫn tựa vào sát Từ Man, gật gật đầu.

Hai năm qua, Từ Man càng xác định hơn, bạn bè giao hữu của Hoàng Tú Oánh vốn từ mơ hồ ban đầu đã bắt đầu rõ ràng, nhìn người bên cạnh nàng ta hiện tại, phần lớn đều là con gái thuộc phái Bảo Thủ, rất nhiều là con gái quan lớn, cũng có không ít võ tướng. Những cô gái kia, chẳng những bội phục bộ não linh mẫn và khả năng tiên đoán như thần của Hoàng Tú Oánh, còn được người nhà âm thầm dặn dò phải giao hảo với Hoàng Tú Oánh, dù sao vị Đại hoàng tử của nhà họ Hoàng kia cũng không còn nhỏ.

Đối lập với Hoàng Tú Oánh bu quanh đều là người của Phái Bảo Thủ, bên
cạnh Từ Man trên cơ bản đều là người của Phái Cách Tân. Hiện tại, chẳng những phò mã đích thân gia nhập vào cải cách, mà ngay cả Đại trưởng công chúa cũng không kiêng dè ủng hộ quyết tâm cách tân của chồng.

“Kia có phải là cô nương nhà họ Từ các ngươi không?” Chu Hoàn kéo kéo tay áo Từ Man nói.

Từ Man cẩn thận dò một vòng, mới từ trong một góc của đám người đối diện, nhìn thấy Đại cô nương của đại phòng Từ gia và Nhị cô nương của nhà tiểu thúc, các nàng lớn tuổi hơn nàng rất nhiều, nay cũng đã lấy chồng. Năm đó, sau khi giấc mộng tiến cung hoàn toàn tan biến, Từ gia Đại cô nương – Từ Ni thật sự không buông bỏ được, qua quýt tìm một hộ thế gia thuộc Phái Bảo Thủ coi như cũng tương đương, gả vào, thậm chí còn dính với Hữu tướng Trần gia, cũng coi như không tệ. Sau khi Từ Ni xuất giá, tiểu thẩm thẩm là người cũng không tệ lắm, lựa chọn một phen, chọn một gia đình thương gia giàu có cho Nhị cô nương Từ Thiền gả đi, dù sao lúc bấy giờ Từ gia tiểu thúc vẫn chưa phải là Thái Thường Thừa, Từ Thiền lại là thứ xuất, nên không có phân lượng gì nhiều.

Nhưng trông bộ dáng Từ Thiền bợ đỡ xum xoe Từ Ni, phỏng chừng hảo tâm của tiểu thẩm thẩm cũng uổng phí.

Chả thèm đoái hoài đến người Từ gia, dù sao vì tổ mẫu đột nhiên phát bệnh, mà quan hệ hai nhà thoáng dịu đi, nhưng đối với cả nhà đại bá, Từ Man đã lãnh đạm đến mức không thể lui tới, còn về phần hai vị đường huynh của chi trưởng, nghe đâu cũng không có tiền đồ gì, khoa thi lại càng chắc chắn không có hy vọng. Cũng là con trai của tiểu thúc – Từ Hải phong, năm trước vừa mới trúng cử nhân, là một người có tiền đồ.

“Tưởng Nhị gần đây có gởi thư không, phụ thân nàng ta ra ngoại phiên đã trở về chưa.” Gia Cát Mỹ Yên nhớ tới cô nương tham ăn kia, có chút nhung nhớ.

Từ Man vừa vặn nhận được tin từ chỗ Thục Gia, nhân tiện nói: “Nghe nói vẫn chưa xác định, nhưng có thể là nguy hiểm.”

“Nhị ca ngươi ở quân doanh cũng chưa về sao?” đối với việc tiểu lang của phủ công chúa nhập ngũ, Chu Hoàn rất là kinh ngạc, rồi sau đó là khâm phục, nên thỉnh thoảng sẽ hỏi.

Từ Man thở dài, nàng thực không biết nói sao, ông anh Nhị ca ngốc kia của nàng, lúc nghe nói Gia Cát Sơ Liêm ở quân doanh Tây Bắc lăn lộn được đến chức Hiệu Úy, liền dồn hết khí lực, khăng khăng đòi đi tây bắc, lá thư gần đây nhất gởi về, cư nhiên là từ ba tháng trước, huynh ấy vậy mà muốn bắt đầu vươn lên từ tiểu binh.

Mỗi nhà mỗi cảnh, nhóm cô nương tán dóc vài câu, liền xua tan không khí không vui, nhao nhao muốn đi ngắm những chậu hoa cúc hiếm có kia.

Hội hoa cúc ở cổ đại quả nhiên có vài phần thú vị, Từ Man nhìn những chậu hoa cúc đủ màu kia, có lớn có nhỏ, có đơn gốc mà cũng có đa gốc, có loại cực kỳ danh quý cũng có loại gần như bên ven đường cũng thấy được. Vương phu nhân vậy mà đều đối xử bình đẳng, bày ra hết trước mặt mọi người, giống như đa dạng mỹ nhân, mỗi người một nét phong tao quyến rũ riêng. Những nữ quyến đến ngắm mặc dù phần lớn là thân phận hiển quý, nhưng cũng chưa từng được nhìn thấy nhiều chủng hoa cúc thế này, hơn nữa còn có một vài giống chưa từng thấy ở Kiến Khang, không khỏi xuýt xoa thán phục, nhộn nhịp tụ tại một chỗ, quăng đi cẩn trọng dè dặt ngày thường, bu quanh Vương phu nhân lĩnh giáo.

Từ Man cùng mấy người Chu Hoàn cũng đã ngắm chán chê, bèn lủi qua một bên, hàn huyên chút chuyện gần nhất trong cung cho Gia Cát Mỹ Yên nghe. Nay Cung học trên cơ bản cũng không thể đi nữa, dù sao Đại công chúa Thục Thận gần đây đang tuyển phò mã, Hoàng mỹ nhân cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này tìm cho Thục Viện một người, chờ Đại công chúa xuất giá, không bao lâu Thục Viện cũng sẽ tiếp bước.

“Công chúa Thục Viện và công chúa Thục Mẫn tuổi tác không kém nhau là bao, An bát tử đã có tính toán gì chưa?” mặc dù Chu Hoàn rất không ưa Thục Mẫn, cái người cứ luôn âm dương quái khí trước mặt Từ Man, nhưng không thể không thừa nhận, địa vị Thục Mẫn ở trong cung thật sự cũng không đáng là gì, rất đáng thương.

* Thứ tự các công chúa từ trên xuống: Thục Thận (con Trần mỹ nhân) > Thục Viện (con Hoàng mỹ nhân) > Thục Mẫn (con An bát tử) > Thục Gia (con Giang lương nhân)

Mấy năm nay Từ Man cùng ba vị công chúa kia không hợp nhau, đặc biệt là Thục Mẫn luôn ở sau lưng nàng làm mấy chuyện mờ ám nhàm chán, nhưng tình huống của nàng ta, Từ Man vẫn biết, bèn nói: “Một năm nay nghe nói An bát tử thân thể không tốt lắm, đoán chừng tạm thời không có tinh lực trông nom Thục Mẫn.”

Ngẫm lại vị An bát tử kia giống như đã bị bỏ quên, mọi người đều không một ai nhắc tới, nghe nói vị kia là vì liên lụy đến chuyện Từ Man bị gãy chân lúc ba tuổi, mới rơi vào kết cục thế này.

“Nghe nói, lần này đại lang nhà họ Vương còn mời đến không ít tiểu lang.” Đương lúc trầm mặc, bỗng nhiên có một vị cô nương thần bí nói, nhất thời hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

“Thế nào, ngươi muốn đi nghía chút sao, cũng phải thôi, bà chị ngươi tuổi cũng đâu còn nhỏ.” Bạn bè nàng lập tức lên tiếng trêu cười nói.

Từ Man nhìn các nàng cười đùa, khó tránh khỏi cảm khái, cuộc sống khuê các của họ có lẽ rất nhanh sẽ kết thúc, đến lúc đó ai nấy sẽ làm mẹ, làm vợ, làm con dâu nhà người, sao còn có thể được ung dung thoải mái như hiện giờ.

“Ý! Đó là ai vậy? Sao ngoại nam lại vào hậu viện!” Mọi người còn chưa cười đùa đủ, đã thấy cách đó không xa quả nhiên có vài người đi tới, mấy cô nương thoáng chốc luống cuống, đều lăng xăng chạy về hướng các phu nhân.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện