Lương tướng
quân tuổi tác cũng không lớn lắm, gần 20, nước da màu lúa mạch, vóc
người cao ngất, ngũ quan khắc sâu, đứng ở nơi đó còn có một khí thế oai
hùng, lại không có vẻ thô kệch, ngược lại mặt mày ẩn hiện nét thanh tú,
nếu nước da trắng hơn chút, càng trông giống như người đọc sách hơn.
Từ Man không đến gần, chỉ đứng trong cửa cung nhìn ra, bên cạnh, cung nữ bị nàng kéo đến cúi mi cụp mắt đứng trốn ở một bên, hoàn toàn không có cảm giác đã
bán đứng Lương tướng quân. Từ Man lại nhìn Lương tướng quân, phát hiện
hắn đứng ngoài cửa cung đang nói chuyện với một thân vệ, trông vẻ mặt
cực kỳ nghiêm túc, không còn mất mát và suy sụp vì cầu hôn không được
của ngày hôm qua. Xem ra nếu không phải tràn đầy tin tưởng với việc có
thể lấy được công chúa Hòa Húc, nên kiên trì không ngừng, thì hành động
này chỉ là làm cho có lệ, làm ra vẻ phong thái quân tử, bảo toàn thể
diện cho công chúa Hòa Húc.
Rốt cuộc là
loại nào đây? Từ Man mỉm cười, gọi cung nữ dẫn đường đến, thì thầm vào
tai nàng vài câu, cung nữ kia gật gật đầu, khom mình hành lễ.
Cung nữ kia
bước ra khỏi cửa cung, giơ thẻ bài bên hông cho thủ vệ, mới vội vội vàng vàng đi đến trước mặt Lương tướng quân, vỗ vỗ ngực, làm như là đang
chạy rất gấp, nàng vừa dừng lại, liền nói với Lương tướng quân: “Lương
tướng quân, có thể nhượng một bước nói chuyện không?”
“Ngươi là?” Lương tướng quân nhìn cung nữ lạ mặt này, rồi nhìn xem bốn phía, lại không phát hiện khác thường.
Cung nữ kia
lui lại sau ngó dáo dác, làm như vô cùng lo lắng, hạ giọng nói: “Nô tỳ
là cung nữ của Phượng Tê Cung, được Trâm Ngọc cô nương bên người công
chúa Hòa Húc phó thác, đến nhắn lại vài câu với Lương tướng quân.”
Lương tướng
quân chần chờ một chút, liền dẫn đầu bước ra ngoài, cung nữ theo sát
sau, đợi đến một góc vắng, mới nói: “Chuyện tướng quân cầu hôn hôm qua,
công chúa đã biết được.”
Lương tướng quân nhướn mày, song mơ hồ mang theo kỳ vọng.
“Hôm nay
Hoàng hậu nương nương tìm công chúa đến, tướng quân có biết là vì chuyện gì không?” Cung nữ giải thích phản ứng của công chúa, hỏi ngược lại.
Lương tướng quân suy tư nói: “Có lẽ là vì hôn sự của công chúa.”
“Đúng vậy,
tướng quân cũng quá mức lỗ mãng rồi, đã như vậy, sợ là thánh nhân sẽ vội vàng tìm chồng cho công chúa mất.” Cung nữ dùng khăn che miệng lại, gấp gáp nói, cuối cùng từng chữ đều thành khí âm.
Lương tướng quân siết chặt đấm tay, trầm mặc một lát, mới hỏi: “Công chúa đã ưng thuận?”
“Công chúa
chỉ nói tướng quân là chính nhân quân tử, cầu hôn cũng chỉ là hành động
của người quân tử, công chúa cũng không muốn làm trễ nãi chuyện chung
thân của tướng quân, cho nên…” Cung nữ cung kính khom người, lại nói:
“Chuyện Trâm ngọc cô nương phó thác, nô tỳ đã hoàn thành, e là lúc này
Phượng Tê Cung có việc, không tiện lưu lại.”
Không biết
Lương tướng quân mải suy nghĩ điều gì, phải đến khi cung nữ kia nói một
lèo cáo từ, hắn mới định thần lại, chắp tay nói: “Đa tạ cô nương.”
Cung nữ kia
lắc đầu, xoay người đi vào cửa cung, lại đi được vài bước, bỗng nhiên
quay đầu nói: “Nếu Lương tướng quân cũng không có ý gì với công chúa,
vậy không bằng buông tay lúc này, tốt cho công chúa mà cũng tốt cho
tướng quân.”
Dứt lời, cung nữ kia chạy bước nhỏ vào cửa cung, thoáng chốc đã không thấy bóng dáng.
Từ Man vẫn
đứng trong cửa cung nhìn lén ra, thấy cung nữ kia trở về, cũng không hỏi nhiều, nàng băng qua con đường lớn, rẽ vào một con đường nhỏ, chuyện
tiếp theo phải xem vị tướng quân này rốt cuộc có tâm ý gì.
Gạt việc này qua một bên, trở lại Phượng Tê Cung cũng không muốn đi vào, với kinh
nghiệm của Từ Man, mẫu thân và các dì chắc còn muốn phỉnh nhị nương một
lúc nữa, mình cũng không tiện vào góp vui, chi bằng về Linh Tước Lâu tìm Thục Gia tán gẫu chút chuyện gần đây Đại công chúa tuyển phò mã.
Về lại Linh
Tước Lâu, Từ Man quả nhiên bắt gặp Thục Gia đang ngồi bên cửa sổ, tờ
giấy Tuyên thành trải trên bàn mới viết được vài chữ, trong tay nàng lại cầm một đĩa điểm tâm, mắt híp lại hạnh phúc, miệng còn không ngừng nhai nhóp nhép, ăn đến vô cùng ngon lành.
“Thục Gia,
sao mỗi lần ta gặp ngươi, ngươi đều đang ăn a.” mắt nhìn thân thể châu
tròn ngọc sáng của Thục Gia, Từ Man liền đau đầu, Tưởng Nhị cô nương
người ta cũng thích ăn, nhưng mà người ta ăn tinh ăn tế, ai nấy tuổi tác đều xấp xỉ nhau, trông người ta thân liễu eo thon, nhìn lại Thục Gia,
chỉ cần là thứ có thể vào miệng, cái gì nàng ta cũng dám nuốt vào. Ban
đầu lúc còn nhỏ, ăn được là phúc, nhưng cô nương đã lớn nhổng rồi, còn
trông như cái thùng cơm, tương lai cũng đủ khiến người sầu rồi.
“A Man ngươi đã về rồi?” Thục Gia buông đĩa xuống, cầm khăn tay lau miệng, cười hì
hì đi tới, làn da bóng loáng trơn mượt, y hệt một trái táo bự, trông
cũng đáng yêu.
“Bọn họ đâu
hết rồi?” Theo lý mà nói, bình thường các cô bé 13 tuổi sẽ không bắt
buộc phải đến Cung học nữa, cho nên Thục Thận cũng rất ít đến đây, Thục
Viện tuy cũng qua tuổi, nhưng không biết sao, có lẽ chính là không muốn
cho Từ Man thoải mái, bèn cùng Thục Mẫn, hai người họ không có việc gì
là cứ tung tăng đến, còn mang theo cả Hoàng Tú Oánh dạo gần đây thành
thật rất nhiều.
“Nói cái gì mà phò mã của đại tỷ, thần thần bí bí, ta lười sáp vào.” Thục Gia uống ngụm trà, không quan tâm nói.
Đôi lúc, Từ
Man cảm thấy Thục Gia dường như có một loại trực giác trời sinh, nếu
không phải bên trong có càn khôn, thì chính là đại trí giả ngu. Nàng ấy
biết rất rõ mấy tỷ tỷ kia không có hảo cảm với mình, nàng vừa không bực
cũng không ghen tỵ, nếu những lúc ở cùng Từ Man, thì cùng đùa giỡn, còn
những lúc không có Từ Man, thì nàng cũng có thể chịu được cảnh tịch mịch một mình. Thục Gia còn là một người rất trọng tình bạn, ban đầu Tưởng
Nhị cô nương không chịu theo cha ra ngoài biên cương, dù sao nàng vẫn là thư đồng của công chúa, nhưng sau đó Thục Gia đến thuyết phục không
nói, còn từ chối Hoàng hậu đề nghị chọn một người khác. Cho nên, Từ Man
cảm thấy, chỉ cần người tâm tư không vặn vẹo, hẳn là đều có thể kết bạn
cùng Thục Gia. Mà tâm tư bất chính, Thục Gia căn bản là trốn còn không
kịp. Nhiều năm nay, Từ Man xem như đã nhìn ra, cũng hiểu được ý tứ ban
đầu của Hoàng đế, phe Giang lương nhân cùng với nhà họ Giang, thật sự
hoàn toàn bất đồng với tộc mẹ của Hoàng Tú Oánh.
(MTY:
giải thích tẹo, nhà họ Giang của Giang lương nhân là đồng tộc của mẹ
Hoàng Tú Oánh, vì mẹ Hoàng Tú Oánh cũng họ Giang, nhưng không vì thế mà
Giang lương nhân về phe của mẹ Hoàng Tú Oánh, cũng chính là phe Hữu
tướng)
Hai người
đang nói chuyện, đám công chúa bên ngoài mang theo thư đồng cũng đi vào, líu ra líu ríu, không biết đang sôi nổi thảo luận cái gì, lúc nhìn thấy Từ Man cũng đang ngồi ở trong, thanh âm như thể bị người bóp nghẹn lại, lập tức nhỏ giọng hẳn.
Đám thư đồng tuy là con gái đại thần, nhưng ở trong cung cũng không khác gì nha hoàn là mấy, tiến lên thi lễ với Từ Man và Thục Gia, rồi trở về bên cạnh các công chúa, cúi đầu trao đổi mắt với nhau.
“A Man vừa mới đi đâu vậy?” Thục Viện cười khẽ một
tiếng, ngồi xuống cạnh Đại công chúa Thục Thận.
Từ Man cảm
thấy có chút kỳ quái, Thục Viện trước nay nói chuyện với nàng, luôn luôn hàm chứa châm chích, hôm nay vậy mà xem như hòa hoãn.
“Mẫu thân vào cung, ta đi gặp một chút.”
“Có mẫu hậu ở nơi đó ư?” Thục Thận tiếp lời.
Từ Man gật gật đầu, không biết các nàng có dụng ý gì.
“A Man, mặc
dù ta chướng mắt ngươi, nhưng mẫu hậu yêu thương ngươi nhất là thật, cho dù ngươi chướng mắt ta, nhưng đại tỷ chưa từng đắc tội ngươi.” Thục
Viện vốn muốn nói ngon ngọt, nhưng nói rồi nói, lại sừng sộ lên.
Từ Man nhìn
về phía Thục Thận, Thục Thận hai má có hơi đỏ ửng, lườm Thục Viện một
cái, liền cúi đầu, vày vò con chuột vải trong tay.
Từ Man thấy lạ, bèn nói: “Đại biểu tỷ đối với ta tất nhiên không tệ.”
“Thế đại tỷ
có việc nhờ ngươi, ngươi phải đồng ý!” Thục Viện vỗ tay một cái, như thể đã đạt được vậy, cười hì hì, còn ái muội đẩy Thục Thận một cái.
Thục Thận cầm con chuột vải, hơi nâng mí mắt lên, đúng là ánh mắt lộ vẻ mong chờ.
Nhưng Từ Man sớm cảm thấy vị công chúa này cũng không đáng tin cậy, sao có thể tùy tiện đáp ứng thỉnh cầu của họ.
Thục Thận
thấy Từ Man không lập tức đồng ý, môi giật giật, sắc ửng đỏ trên gương
mặt rút đi, thay vào đó có hơi tái, trong hốc mắt lại phiếm hồng, trông
rất đáng thương.
Từ Man vẫn
không muốn mở miệng, Thục Mẫn vẫn luôn nhìn Thục Thận, thấy thế âm trầm
nói: “Từ Man, trước nay đều là ta chướng mắt ngươi, nếu ngươi có oán hận gì thì cứ đổ lên ta, là đại tỷ ngăn ta, không để cho ta tìm ngươi gây
sự, ngươi chớ có không biết lòng tốt của người khác.”
Từ Man đến
cái liếc mắt cũng lười, nàng còn chưa nói gì, đám ranh con này là đầu óc có bệnh, hay là thính giác có bệnh a, lại nói… Từ Man nhìn bộ y phục
nửa cũ nửa mới trên người Thục Mẫn, sợ là đến cả thư đồng của nàng còn
mặc đẹp hơn nàng. Nàng ta thật sự nghĩ Thục Thận đối với nàng chân tâm
sao, nếu thực là chân tâm, vì sao An bát tử bệnh nặng, Thục Thận không
tìm thái y đến trị liệu, vì sao Thục Mẫn bị cung nhân khi dễ, Thục Thận
chả hề nói lấy một lời, để mặc cho tính cách nàng ta càng trở nên vặn
vẹo. Ngược lại là Thục Gia thiện tâm có đôi khi sẽ giúp một tay, ngược
lại bị Thục Mẫn cho rằng Thục Gia “khi không mà tỏ ra ân cần, không phải phường gian trá thì cũng là trộm cắp”. Cũng lại là Thục Thận mới an ủi
vài câu sau đó, lại biến thành “Chúa cứu thế”.
Một kẻ đầu
óc không phân biệt được tốt xấu, Từ Man đến giờ cũng lười so đo, chẳng
qua Thục Mẫn thường bị người ta lấy ra làm mũi thương, khiến Từ Man muốn lờ đi tồn tại của nàng ta cũng không thể.
“Ta vậy mà
chưa nói gì, đại biểu tỷ cũng chưa nói nhờ ta giúp cái gì, các ngươi tội gì phải kích động thế.” Dù sao mọi người trong cung đều biết quận chúa
nàng đây tính cách kiêu ngạo, tự cao tự đại, lúc nhỏ đánh công chúa
không nói, trưởng thành còn lục đục với đám tỷ muội, cuối cùng chỉ có
thể lưu lạc đi chơi với một đứa tham ăn, Từ Man cũng lười bày thể diện
cái gì mà tỷ muội tình thâm.
“Mẫu hậu
không phải gần đây đang tuyển phò mã cho đại tỷ sao?” Thục Viện phe phẩy khăn tay tựa vào cạnh bàn, đuôi mắt xếch lên, lại cười nói: “Có thể
giúp đại tỷ chúng ta nhìn thử một cái, trong đám nhân tuyển có hay
không…”
“Quên đi, đừng nói nữa!” Thục Thận bị nàng nói, còn kéo thật dài âm cuối, xấu hổ đến đứng dậy, muốn che miệng Thục Viện.
Thục Viện
cười hi hi trốn khỏi tay nàng, lại gọi Thục Mẫn đến giữ nàng lại, mới
cười đến thở không ra hơi nói tiếp với Từ Man: “Liệu có con trai của
Trường tín hầu – Thôi Bác Ngôn hay không.”
Thục Thận
vừa nghe tên của người này bị Thục Viện hô lên, lại nghe những người
trong phòng đều cười đùa, trong lúc xấu hổ, cư nhiên không để ý những
người còn lại, đẩy Thục Mẫn ra, xách váy chạy ra ngoài, thư đồng của
nàng mang theo nha hoàn lập tức chạy theo. Thục Mẫn do dự một lát tự
nhiên cũng dẫn theo thư đồng nha hoàn chạy theo sau.
Từ Man không nhúc nhích, nhìn dáng vẻ cười ngặt nghẽo của Thục Viện, trong đầu dời
đi chỗ khác. Trường tín hầu ở trong thành Kiến Khang cũng không nổi bật, tiên hoàng hỉ phong vương hầu là chuyện nổi danh, chỉ cần không phải
được liệt vào hàng hầu, thì tước hầu trong đám quan từ nhỏ đến lớn nhiều không đếm xuể.
Nhưng vị
Trường tín hầu này lại khác hẳn, tổ mẫu của ông ta là cô ruột của tiên
đế, nói cách khác, ông ta là biểu ca ruột của đương kim hoàng thượng,
tuy nói tuổi tác hai người chênh lệch có hơi lớn, nhưng quan hệ vẫn
không tệ. Vả lại, ông ta tuy không ở trên triều đình, nhưng bản thân là
trung lập. Tuy nhiên bởi vì Thôi gia vốn là thị tộc ở phương bắc, do đó
tổ mẫu của Trường tín hầu mới bị đưa đến đó kết thân, cho nên trong tay
còn nắm địa khế nông trường phương bắc, mỗi con số chiến mã hàng ngàn
hàng vạn kia thôi, cũng đã khiến người ta trông mà thèm nhỏ dãi không
ngớt rồi. Huống chi Thôi Bác Ngôn cũng không phải tên chịu yên phận, con trai út thứ tử của hoàng thúc gia gia, vị công tử “Tiền” kia vậy mà là
bạn thân của hắn, hai người họ lăn lộn chốn thương trường, cực ít lần
thất thủ.