Cuộc Chiến Thượng Vị

Ngoài Dự Đoán


trước sau

Chuyện với Đại hoàng tử, Từ Man không dám nói cho cha mẹ, thật ra cha mẹ có biết cũng chỉ để trong lòng, sẽ không nói cho cữu cữu biết. Đây là lệ thường ở hoàng gia, tất cả hoàng tử dều giống như con sâu trong đống cổ vậy, chỉ cần không gây hại đến hoàng vị của Hoàng đế, đủ loại phương pháp tranh giành tình cảm đều sẽ được ngầm cho phép. Hơn nữa, con gái nhà mình được trăm nhà cầu, đến cả hoàng tử còn xua như xua vịt, với tính kiêu ngạo của mẫu thân, nói không chừng còn cảm thấy tự hào, còn cảm thấy đây là do bà giáo dục con gái thành công. Vả lại, cho dù Đại hoàng tử nói chuyện có chút kích động, nhưng biểu hiện bên ngoài, lại đều là ái mộ đối với mình. Nếu không phải mẫu thân vẫn luôn hy vọng nàng được sống bình an tiêu dao, thật sự rất khó nói liệu có để ý đến cái ghế Hoàng hậu kia hay không.

Cho nên, Từ Man đành phải nói việc này với đại ca, coi như là nhắc nhở huynh ấy, dã tâm của Đại hoàng tử hiển nhiên đã không khống chế được nữa.

“A Man, sau này muội cách xa Đại hoàng tử một chút.” Từ Hải Sinh chưa bao giờ nghĩ đám con cháu hoàng gia sẽ là thông gia với nhà họ, trước mặt hoàng quyền, đám hoàng tử nhất định cao hơn một bậc so với bọn hắn. Kết giao với họ, nhất định phải cẩn thận, bằng không rất dễ dàng rơi vào trong rãnh, không thể thoát thân.

Từ Man ủ rũ ngồi cạnh đại ca, chắp hai tay kẹp giữa hai chân, thấp giọng nói: “Đại ca tưởng là muội không muốn tránh hắn sao, hắn lúc nào cũng tìm được cơ hội nói chuyện với muội.”

Từ Hải Sinh vươn tay nhéo nhéo cái mũi xinh xắn của Từ Man, yêu thương nói: “Dù sao Cung học cũng học được kha khá rồi, năm nay muội cũng đã 13, vẫn nên ở nhà theo mẫu thân học quản gia đi.”

Từ Man mặc dù không nỡ xa Thục Gia, nhưng vẫn gật đầu đồng ý, nàng cũng cảm thấy nên trốn trong nhà đợi qua lúc Đại hoàng tử đại hôn, rồi lại tiến cung gặp Thục Gia cũng được.

“Còn vụ án của Nhị cô…” Tạm thời giải quyết xong chuyện Đại hoàng tử, Từ Man lại nhớ tới gương mặt gầy yếu của Hoàng Tú Lệ, vẫn không kiềm được hỏi.

Từ Hải Sinh ngồi một bên bàn, tay cầm bút lông hơi khựng lại, nhỏ lên giấy tuyên thành một giọt mực.

“Nhị cô… có mê chứng.”

“Là ý gì?” Từ Man hơi tròn mắt, trong lòng có dự cảm không lành.

Từ Hải Sinh thu dọn bút mực, xoay người, nói với Từ Man: “Chính là bệnh mộng hành, trong lúc ngủ mơ sẽ đứng dậy di lại, y như lúc tỉnh vậy.”

Từ Man thất kinh, đó không phải là bệnh mộng du ư?

“Là ai nói?” Từ Man cũng không nghe Hoàng Tú Lệ nói chuyện này.

“Là nhũ mẫu của Nhị cô, sau khi Nhị cô xuất giá, vẫn còn ở lại Từ phủ.” Từ Hải Sinh vuốt mép giấy tuyên thành, tiếp tục nói: “Nói là Nhị cô khi còn bé đã từng bị, lúc ấy đi ra ngoài phòng ngủ, được nha hoàn dẫn trở về, ngày hôm sau tỉnh lại, nhưng hoàn toàn không nhớ gì.”

Điều này đối với Nhị cô rất bất lợi, Nhị cô quả thật không nhớ rõ lúc ấy đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết là khi tỉnh lại trong tay cầm cây kéo, mà Đại cô thì nằm dưới đất.

“Nhưng sau khi Nhị cô xuất giá, cũng đâu nghe nói có bệnh này?” Từ Man sợ là bà nhũ mẫu kia đã bị mua chuộc làm nhân chứng giả. Cũng không phải là nàng nghiêng về Nhị cô, mà quả thật là nàng sợ nếu như phán nhầm, thì tên hung thủ thật sự đã giết Đại cô kia, e là vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

Từ Hải Sinh dĩ nhiên cũng nghĩ như vậy, ngặt nỗi lúc ấy cũng không chỉ có mỗi nhủ mẫu của Nhị cô đứng ra xác nhận.

“Lúc đó còn có một nha hoàn trước đây từng hầu hạ Nhị cô, nay đã là vợ của chưởng quầy một cửa hiệu bên ngoài thuộc sở hữu Từ phủ, lúc Nhị cô bị mê chứng, chính nàng ta đã dắt Nhị cô trở về.”

Từ Man chau mày, như vậy e là sẽ hơi khó giải quyết.

“Có điều…” Từ Hải Sinh dáng vẻ do dự, cuối cùng vẫn hạ thấp thanh âm, sáp gần tới nói với Từ Man: “Ngày hôm đó, huynh cùng phụ thân đến Từ phủ, có một nha hoàn tam đẳng vẩy nước quét sân trong viện tổ mẫu, lén nói với phụ thân là buổi trưa hôm đó nàng đang quét sân, thì bắt gặp Đại cô vào phòng tổ mẫu, nhưng mãi vẫn không thấy đi ra, thẳng đến sau đó, mới được phát hiện đã chết trong phòng Nhị cô.”

“Điều đó không có khả năng. Nếu quả thực như thế, vậy Đại cô đến phòng Nhị cô bằng cách nào.” tóc gáy sau cổ Từ Man dựng đứng, chuyện ma mãnh kia cũng chỉ là nói nhảm mà thôi.

“Huynh cũng không rõ lắm, tuy phụ thân nghi ngờ nha hoàn kia ăn nói bậy bạ, hơn nữa lại cùng Nhị cô có chút sâu xa, nhưng nếu chuyện đó là thật, vậy…” Từ Hải Sinh muốn nói lại thôi, nhưng Từ Man nghe ra hàm ý sâu xa trong đó.

Nếu quả thật đúng như lời nha hoàn quét sân kia nói, vậy người tình nghi lớn nhất chẳng những không phải là Nhị cô, mà ngược lại là tổ mẫu. Nhưng Đại cô là cốt nhục tổ mẫu sinh ra, tổ mẫu sao có thể ra tay giết Đại cô chứ? Hổ dữ còn không ăn thịt con. Song ngay tức khắc, Từ Man sực nhớ tới phụ thân mình, thái độ tổ mẫu đối với cha, thật sự không được gọi là từ mẫu.

“Còn nhớ rõ lần trước Nhị cô đến nhà chúng ta, nói là người của Trang gia đã trở lại không?” Từ Hải Sinh im lặng một lúc, đột nhiên mở miệng hỏi.

Từ Man mơ mơ hồ hồ dường như đã nhớ ra, dù sao cũng đã là chuyện nhiều năm trước.

Từ Hải Sinh thận trọng nhìn ngó bốn phía, mới kéo Từ Man nói: “Cái người Trang gia lần trước ấy, kỳ thật cũng không phải hoàn toàn xem như là người nhà họ Trang, bởi vì khi xưa Trang gia bị sao trảm cả nhà, lần này trở về, chỉ là một hạ nhân của Trang gia năm đó được thoát tịch ra ngoài, muốn đến tìm di cốt của chủ cũ, mang về quê nhà của Trang Thành an táng.”

“Vậy thì có quan hệ gì với chúng ta?” đối với câu chuyện xưa kia, Từ Man đã không còn ấn tượng sâu lắm, chỉ biết là, ngôi mộ không tên mà hàng năm nhà nàng tế bái, rất có thể là Trang Thành.

Từ Hải Sinh nói tới đây, thanh âm càng thấp, tằng hắng một tiếng nói: “Gần đây lại có một người họ Trang đến tìm phụ thân nữa.”

“Có thể là người cùng trong họ chăng.” Từ Man trong lòng run rẩy, không muốn tin nhà mình sẽ có liên hệ gì đó với kẻ phản quốc.

“Có điều thái độ phụ thân đối đãi với hắn rất cổ quái, bây giờ huynh đi theo hỗ trợ phụ thân xử lý rất nhiều chuyện quan trọng, nếu chỉ là người bình thường,
phụ thân sẽ không đuổi huynh ra ngoài. Hơn nữa huynh ra ngoài đứng nghe lén một chút, hình như nghe thấy là cựu nô của Trang Thành gì đó.”

Từ Man chấn động, túm chặt ống tay áo Từ Hải Sinh, bèn nói: “Huynh không có nghe nhầm chứ, sao cha có thể có liên quan với Trang Thành được, chuyện này mẹ có biết không?”

Từ Hải Sinh lắc đầu, thở dài một tiếng nói: “Huynh cũng không biết mẫu thân có biết không, nhưng lúc đó huynh đột nhiên nhớ tới lời Nhị cô nói, nếu phụ thân không có quan hệ với Trang Thành, vậy hà cớ gì Nhị cô lại đích thân đến nói chuyện này.”

Từ Man trầm mặc, nàng không biết nên nói thế nào, hiện tại đầu óc nàng rối bời, Đại cô từ lúc vào phòng tổ mẫu không thấy đi ra, lại chết ở trong phòng Nhị cô. Phụ thân đột nhiên có quan hệ với một gia nô của một võ tướng bán nước bị xét nhà từ nhiều năm trước, ngôi mộ không tên ngày thường chỉ cảm thấy có chút thần bí, bỗng chốc lại nhảy vào tầm mắt của Từ Man, có xua kiểu nào cũng không đi.

Đến tột cùng, phủ công chúa cùng Từ gia có bí mật gì.

♥Nguồn truyện: macthienyblog.wordpress.com♥

“Ngươi nói cái gì?” Gia Cát Sơ Thanh nằm trên giường, tuy nói thân thể hắn đã dưỡng không khác với người thường, nhưng quỳ linh đưa tang hắn đều khăng khăng tự thân làm, ngay cả đại ca vì chuyện này cấp tốc chạy về, cũng không khuyên can được, mới khiến cho hắn lại bệnh liệt giường, phải đến tận lễ mừng năm mới mới dần dần gượng dậy được.

“Trong Từ phủ quả thật có một nha hoàn quét sân, gởi thư cho phò mã, nói là sau khi chủ mẫu vào phòng Từ gia lão phu nhân, không thấy đi ra nữa.” Hàn Y đỡ Gia Cát Sơ Thanh ngồi dậy, giúp hắn uống một hớp nước ấm.

“Hiện tại có phải rất nhiều người đều cho rằng, nhị nương bị mê chứng, lúc ngủ giết chết mẫu thân, đúng không.” Gia Cát Sơ Thanh thấm cổ họng, tựa vào đầu giường nói.

“Phải ạ.”

“Ngay cả Kinh Triệu Doãn cũng nghĩ như vậy?” Gia Cát Sơ Thanh hừ lạnh một tiếng, hỏi.

“Dạ phải.” Hàn Y túa mồ hôi hột.

Gia Cát Sơ Thanh cười lạnh trào phúng nói: “Vết thương trên người a nương, rõ ràng chính là dao găm gây nên, trên tay Nhị cô lại cầm kéo, miệng vết thương khác hẳn, ngỗ tác (người khám nghiệm tử thi) của Kinh Triệu Doãn là thằng ngốc sao?”

Hàn Y ngẫm nghĩ, đoạn trả lời: “Là có người thu mua ngỗ tác sao?”

“Cũng có thể là Kinh Triệu Doãn nhận được ám chỉ của ai đó, muốn tương kế tựu kế, liền lấy Nhị nương gánh tội.” Gia Cát Sơ Thanh vén chăn, xoay người chậm rãi ngồi dậy, hơi thở dốc một chút mới nói: “Điều tra cho ta, ngày hôm đó, ai ở trong viện của ngoại tổ mẫu. Đặc biệt là ở trong phòng bà.”

Hàn Y cả kinh, ngẩng đầu nói: “Chủ thượng là nghi ngờ?”

“Chỗ ngoại tổ mẫu tuyệt đối có vấn đề.” Gia Cát Sơ Thanh vuốt lại mái tóc đen, tiếp tục nói: “Ta đã sớm cảm thấy Từ phủ cổ quái, song mãi vẫn không biết là nguyên nhân gì, nhưng hôm nay xem ra, ngoại trừ đại cữu và mẫu thân ra, ai ngoại tổ mẫu cũng không thèm để trong lòng, hơn nữa chuyện xảy ra trong phủ công chúa cũng có liên quan rất nhiều tới Từ phủ, mẫu thân lần này lại chết ở Từ phủ. Từ phủ mặt ngoài nhìn thập phần đơn giản, nhưng không ít sự tình nếu nhìn tinh tế, đều có thiên ti vạn lũ liên hệ.” (thiên ti vạn lũ: ngàn tơ vạn sợi)

Hàn Y không dám nhiều lời, chỉ đứng một bên nghe.

“Lúc trước ta chỉ đặt lực chú ý ở Trần gia cùng Hoàng gia, còn tưởng rằng Từ gia là ở bên phe chúng, xem ra…” Gia Cát Sơ Thanh nằm trở lại giường, không nói gì nữa.

*

Lại qua một khoảng thời gian, Nhị cô vẫn chưa được thả ra, bởi vì bằng chứng “bệnh mê chứng” kia vô cùng bất lợi với nàng, ngay cả Kinh Triệu Doãn cũng bắt đầu hoài nghi liệu có phải nàng giết người trong mơ hay không. Tang sự của Đại cô bận rộn qua vài ngày, cũng dần dần đến kết thúc, Từ Man cũng theo cha mẹ đi viếng mộ Đại cô, thắp cho bà một nén nhang, hy vọng bà có thể phù hộ phụ thân tìm được hung thủ giết người, an ủi cho linh hồn của bà trên trời.

Viếng mộ Đại cô trở về, Từ Man mới từ miệng đại ca miệng biết được, đại ca của Gia Cát Sơ Thanh, Gia Cát Sơ Liêm đã trở về, còn mang giúp thư nhà của nhị ca trở về. Mà lúc Đại cô đưa tang, tổ mẫu cư nhiên không xuất hiện, nói là vì đau lòng chịu không thấu, hôn mê ngất xỉu, mãi đến hết tết, Từ Man cũng chưa từng gặp lại tổ mẫu.

*

“Ai bị bệnh?” Từ Man kéo cây roi dài quấn ngang hông mình xuống, lau mồ hôi, đi ra ngoài sân.

Thanh Mai đi theo sau nàng nói: “Là Từ gia lão lang chủ ạ.”

“Tổ phụ ta ư?” tay cầm khăn lau mồ hôi của Từ Man dừng ngay bên tai, quay đầu không thể tin nhìn Thanh Mai, nàng còn nhớ lễ mừng năm mới, tổ phụ còn rất khỏe mạnh, lúc này chỉ mới qua bao nhiêu ngày.

“Đúng vậy ạ, hai ngày nay không biết làm sao bị phong hàn, khiến ai nấy đều hoảng hốt, buổi sáng hôm nay mới thanh tỉnh một chút, một mực la hét muốn tìm phò mã chúng ta qua đó.” Thanh Mai đón lấy khăn lau mồ hôi của Từ Man, tiếp tục nói.

Từ Man tăng nhanh bước chân, đi đến viện của mình, miệng còn nói: “Mẫu thân chắc là đã chuẩn bị xong, chúng ta thay quần áo, nhanh chân đuổi theo.”

Thanh Mai thưa vâng, cùng theo sau lưng.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện