Từ Man không hỏi chuyện sức mạnh kinh người của Chu Hoàn, ngược lại phân tích lại
một lượt chuyện đã xảy ra. Thì ra sau khi bị Hoàng Tú Oánh gạt, Chu Hoàn ngồi xe ngựa đến rừng hoa đào, Hoàng Tú Oánh thì đi sau nàng chậm một
bước cũng không ngồi chung xe. Kết quả Chu Hoàn đi tới nửa đường thì
đụng phải hai tên hắc y nhân, chẳng những đả thương gia đinh nàng, còn
muốn bắt cóc xe của nàng, vì thế nàng tương kế tựu kế, đánh xe tới chỗ
hẻo lánh, sau đó liền bỏ xe chạy thoát, đến khi chạy vào con hẻm nhỏ,
mới rút roi ra, quất cho hai tên kia đến thừa sống thiếu chết. Sau đó
gặp Lương tướng quân đang muốn đi đường tắt mua điểm tâm cho công chúa
Hòa Húc, liền vừa khéo đến phủ công chúa Hòa Húc.
Sau khi biết được chuyện xảy ra, khóe miệng Từ Man co giật, nàng cảm thấy mình trước đó đem việc này quy về chuyện của “người thần bí”, quả thực là sỉ nhục
“người thần bí” rồi, đây nào có phải là vụ án bắt cóc gì cao minh, rõ
ràng chính là người nào ngu ngốc ăn no rỗi việc, đến tự rước đòn chứ
sao.
“Vậy hai tên hắc y nhân kia thì sao?” Từ Man khá tò mò, sẽ không bị đánh chết chứ.
Chu Hoàn chả thèm quan tâm nhún vai nói: “Đã giao cho Lương tướng quân rồi, về phần thẩm tra ra là ai, còn phải chờ một lúc.”
Lại còn không phải là tử sĩ nữa, Từ Man nâng trán, rõ thật là quá kém.
Sự tình giải quyết xong, còn ngoài ý muốn phát hiện trình độ mềm hoá của công chúa
Hòa Húc, Từ Man thấy sắp tới mình nên bắt đầu thêu một ít túi thơm đồ
trang trí linh tinh rồi, nếu không chờ đến lúc nhị nương nương đại hôn,
sợ là không kịp làm quà mừng cưới mất.
Chờ Chu gia phái người tới đón, ngàn ân vạn tạ rồi rời đi, Từ Man mới sực nhớ tới Gia Cát Sơ Thanh còn đang chờ ở tiền thính. (phòng khách ngoài)
“A Man, biểu ca con…” như nhìn ra rối rắm của Từ Man, công chúa Hòa Húc đứng cạnh nàng muốn nói lại thôi.
“Con với huynh ấy… không có gì cả.” Từ Man thấy lời này hơi có phần chột dạ.
Công chúa
Hòa Húc khẽ cười một tiếng nói: “Nếu đã không có gì, thằng bé ấy có thể
kéo lê thân thể thế kia một mực bồi cùng con sao? Nếu đã không có gì,
ánh mắt thằng bé nhìn con, lại cứ như tụ quang thế ư? Dì có nghe a tỷ
nói rồi, mấy năm nay thằng bé kinh doanh hàng ngoại nhập từ hải ngoại,
cũng đưa không ít đồ đến phủ.”
Từ Man cúi
đầu không nói gì, nếu nói đó là loại tình cảm huynh muội gì đó, vậy thật sự quá cố ý lấp liếm rồi. Nhưng tình cảm này, thật sự có thể tiếp tục
sao? Nhưng nếu không phải hắn, còn ai có thể đối tốt với nàng như thế
đây? Cũng không phải bất cứ ai có thể đặt cược sinh mạng mình đối với
người mình thích.
“Chúng ta
không phải là gia đình quan lại bình thường, không cần phải nghĩ ngợi
nhiều như vậy, cữu cữu con càng sẽ không lấy chuyện hôn nhân của con ra
làm lợi thế, nếu không thì mấy dì cũng không đáp ứng.” công chúa Hòa Húc vuốt tóc Từ Man, nhìn đứa cháu gái ngày một kiều mỵ hẳn lên, lòng đầy
tự hào, “Miễn là con thích, chỉ cần là người tốt, hơn cả là đối xử tốt
với con, chúng ta cũng sẽ không phản đối. Hơn nữa thằng bé còn là con
trai của cô cô con, hiểu biết nhau tận gốc tận rễ, a tỷ mấy năm nay ngầm cho phép hắn qua lại với con, con còn không hiểu sao?”
Từ Man ngây
ngốc trừng to mắt, mẫu thân đã sớm nhận ra sao? Vậy còn các ca ca thì
sao? A đa nữa? Chẳng lẽ chỉ có mỗi mình là đứa ngốc?
“A Man, năm
nay con đã 13, qua hai năm nữa sẽ đến tuổi cập kê, tuy nói chúng ta đều
muốn giữ con lại thêm vài năm, nhưng con gái lớn phải lập gia đình, con
cứ về nhà suy nghĩ kỹ, nếu quả thực cảm thấy thằng bé ấy không hợp với
tâm ý con, vậy thì con cũng phải xem thử những người khác.” mặc dù công
chúa Hòa Húc xem trọng Gia Cát Sơ Thanh, nhưng thân thể Gia Cát Sơ Thanh quả thật cũng là vấn đề, dẫu sao cũng không thể để cho Từ Man còn chưa
được hưởng hạnh phúc vài năm đã làm quả phụ được, còn không bằng để cho
Gia Cát Sơ Thanh làm dự bị đi, tìm thêm vài nhà khác xem sao.
Từ Man trầm
ngâm lắng nghe, cũng không thẹn thùng mấy, nàng cũng là quả dưa chuột
già quét nước sơn xanh lục rồi, có giả vờ cũng không được. Nhưng nàng
thật sự không nghĩ tới, bất luận là cha mẹ hay là dì, cư nhiên đối với
hôn sự của nàng lại thông thoáng đến thế, không có gì khác mấy với phụ
huynh thời hiện đại. Trong lòng dĩ nhiên tràn đầy cảm động, cũng giảm
bớt rất nhiều lo lắng về cuộc sống hôn nhân sau này. Bất luận tương lai
thế nào, nàng luôn luôn có nơi để về, luôn có người yêu thương nàng.
Gia Cát Sơ
Thanh ở bên ngoài ngồi đợi lâu như vậy, lại không có một câu trách móc,
thấy Từ Man và công chúa Hòa Húc đi ra, cũng lễ phép chào hỏi xong, mới
thủ hộ tại bên người Từ Man, khiến công chúa Hòa Húc thở dài không thôi.
Sự tình đại
khái đã giải quyết xong, Từ Man dĩ nhiên sẽ không ở lại lâu, Gia Cát Sơ
Thanh đưa Từ Man lên xe ngựa, sau bảo Hàn Y giúp mình đẩy xe lăn đến xe
ngựa của mình, ai ngờ lại bị công chúa Hòa Húc ngăn lại.
“Sơ Thanh,
nếu con là biểu ca của A Man, vậy hiển nhiên chúng ta cũng là một nhà
thân thích.” công chúa Hòa Húc suy nghĩ lựa lời, tiếp tục nói: “Ta và a
tỷ cũng biết con đối với A Man rất tốt, nhưng có người mẹ nào không hy
vọng con gái mình chỉ gả một lần, được người yêu thương cả đời, con…
hàizz… Coi như ta làm người xấu một lần đi.”
Mãi đến khi
lên xe ngựa, Gia Cát Sơ Thanh vẫn còn đang suy nghĩ lời của công chúa
Hòa Húc, hắn hiện tại mới chỉ 16 tuổi, đối với chuyện tình cảm, tuy rằng vẫn luôn chấp nhất, lại không có người dạy bảo hắn nên làm như thế nào, năm đó hắn vì muốn khôi phục thân thể, đã mạo hiểm để người ta mở lồng
ngực, hiện tại tuy không nói giống như người thường, vẫn cần phải bảo
dưỡng thật tốt, nhưng ở cùng Từ Man đến già thì không thành vấn đề.
Sở dĩ hắn
vẫn luôn giấu diếm, cũng bởi vì sợ mình khỏe hơn, Từ Man lại trở về co
đầu rút cổ như trước, không còn quan tâm đến hắn nữa. Ý tưởng này hiển
nhiên không phải biện pháp lo bò trắng răng, hắn rất nhạy cảm phát giác
ra Từ Man để ý đến Hoàng Tú Oánh, nhưng kiểu để ý này lại không phải là
thích, mà trái lại là kiêng kị. Chỉ cần một ngày hắn còn là biểu ca của
Hoàng Tú Oánh, Từ Man sẽ không thể hoàn toàn mở rộng lòng với hắn, cho
nên mặc dù không biết nguyên nhân trong đó, nhưng hắn vẫn dùng phương
thức giấu diếm này, cẩn thận từng bước duy trì mối quan hệ giữa mình và
Từ Man.
Thế nhưng,
hôm nay những lời của công chúa Hòa Húc, đã khiến hắn tỉnh ngộ, căn bệnh của hắn đã không đơn giản là chuyện ích lợi nữa, ngược lại rất có thể
sẽ trở thành trở ngại ngăn cách giữa hắn và Từ Man, bởi vì không một ai
muốn gả con gái mình cho một tên ma ốm cả.
“Đến lúc chầm chậm khỏe
lại rồi…” Gia Cát Sơ Thanh tựa vào vách xe, tâm tư lại bay đến vùng hoa đào đầy trời kia.
♥Nguồn truyện: macthienyblog.wordpress.com♥
Từ Man tâm
sự nặng nề về tới phủ công chúa, sau khi thỉnh an cha mẹ, về sân viện
của mình, mất một lúc rửa mặt thay quần áo, rồi đến chính phòng dùng
bữa. Mấy ngày nay, cha mẹ đặc biệt thích bồi dưỡng tình cảm gia đình, dù sao bọn họ mới chân chính là người nhà của phụ thân, bọn họ mới là
người thân sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.
“A Man, đã
tìm được Chu đại cô nương rồi sao?” Từ Man vừa vào, Từ Hải Sinh liền đi
đến, hôm nay hắn cũng dẫn người ra ngoài tìm một vòng, sau lại nhận được tin từ phủ công chúa Hòa Húc, mới trở về.
“Đã tìm được rồi, là Lương tướng quân đưa nàng ấy đến chỗ nhị nương nương.” Chưa
được Chu Hoàn đồng ý, Từ Man cũng sẽ không nói chuyện thị phi của nàng
ta.
“Thật may mắn, đã biết là ai làm chưa?” Từ Hải Sinh cũng ngầm suy luận.
“Không phải
là tử sĩ, cũng không biết là nhà nào thuê, vài chiêu đã bị đánh cho nằm
bò.” Từ Man khinh thường nói, chuyện này nếu mà bị điều tra ra, vậy nhà
kia thể nào cũng mất sạch mặt mũi rồi.
Từ Hải Sinh cũng không ngờ tới là kết quả này, sau khi sửng sốt, mới lẩm bẩm nói: “Quả nhiên là bị điên.”
“Muội nghe
nói, người phái đến Hà Nam Lạc Dương đã trở lại rồi?” Từ Man uống một
ngụm nước, chuyện của Chu Hoàn xem như tạm thời kết thúc, trước mắt thân thế của phụ thân quan trọng hơn.
Từ Hải Sinh thu hồi vẻ mặt thờ ơ, thay vào đó mang theo chút mờ mịt gật đầu nói: “Đã trở lại, có điều… sự tình không đúng lắm.”
“Làm sao vậy?”
Từ Hải Sinh
kề sát vào muội muội, kể lại sự tình. Thì ra người phái đi thật sự đã
tìm được Trương gia ở Lạc Dương, rất nhiều về năm trước, bởi vì Từ gia
không được tiên hoàng coi trọng, hơn nữa lúc ấy Từ gia tổ phụ chẳng qua
mới chỉ là một đứa trẻ, chức quan thấp kém, gia thế cũng không bằng
Trương gia ở Lạc Dương, lại vì lúc ấy Trương gia là thông gia với Đại Đô Đốc nhà họ Hoàng, có thể nói trước đây ở thời kỳ tiên đế cực kỳ có oai
phong. Năm đó đại tỷ của Từ tổ phụ gả đến, coi như là trèo cao. Nhưng
cửa hôn nhân ở mặt ngoài thoạt nhìn không chê vào đâu được kia, lại vào
lúc sau khi anh rể của tổ phụ đột tử, bộc lộ ra nỗi tai hại của việc
“nhà nghèo gả vào nhà quyền quý” này.
Những việc
xấu xa trong chốn nhà cao cửa rộng, ai cũng biết rõ, huống chi là một
đứa con dâu không được lòng mẹ chồng như Từ thị, bấy giờ trượng phu đã
qua đời, không bao lâu Từ thị liền bệnh nặng một trận, bị đưa đến thôn
trang, cho dù Từ gia có quan tâm đến đứa con gái đã gả này đến thế nào,
cũng bởi vì gia thế thua xa người ta, lại thêm khoảng cách địa lý, mà
ngoài tầm tay với.
“Huynh nói, tỷ tỷ của tổ phụ đã bị chết cháy hơn bốn mươi năm trước ư?” Từ Man không thể tin được nói.
“Đúng vậy,
nói là vì Trương gia bất nhân, tá điền bạo động, ngay hôm đó đã đốt trụi thôn trang, tỷ tỷ của tổ phụ bị chết cháy, lúc thu xác, cũng đã biến
thành than.” Từ Hải Sinh không đành lòng nói.
Từ Man lập
tức tính toán, ngay sau đó lắc đầu nói: “Không có khả năng, nếu đã chết
từ bốn mươi năm trước, vậy hơn ba mươi năm trước, người sinh ra phụ thân rồi đưa phụ thân đưa đến Từ phủ là ai.”
Từ Hải Sinh cũng đang phiền não vì điều này, thời gian không hề ăn khớp.
“Trương gia hiện tại lụn bại rồi, liệu có phải người biết chuyện đã quá lớn tuổi, nên nhớ lầm hay không?” Từ Man hoài nghi nói.
Từ Hải Sinh
lập tức phủ định nói: “Không có khả năng, trận hỏa hoạn năm đó chẳng
những thiêu hủy thôn trang của Trương gia, còn có thôn trang của mấy nhà cách vách cũng bị đốt trụi luôn, lúc bấy giờ là chuyện lớn chấn động cả Lạc Dương, sao có thể nhầm được, vả lại phu nhân của nhà họ Trương chết như thế nào, sao có thể tính sai được, ngay cả mộ phần cũng đã được
người chúng ta phái đi tìm được.”
“Như vậy…”
Từ Man trầm tư một lúc, mới lớn mật suy đoán: “Liệu có thể là người chết cháy căn bản không phải tỷ tỷ của tổ phụ, mà là Từ thị nhân lúc hoả
hoạn, chạy trốn khỏi Trương gia không?”
Ánh mắt Từ
Hải Sinh sáng lên, càng nghĩ càng thấy có lý, không phải là đầu óc của
Từ Hải Sinh không linh hoạt bằng Từ Man, mà bởi Từ Hải Sinh là người
tiếp thu giáo dục đặc hữu của nơi này, tuy rằng cũng không hà khắc về
vấn đề nữ tử tam tòng tứ đức lắm, nhưng phụ nữ một khi đã lập gia đình,
trừ phi được đón về nhà mẹ đẻ, bằng không cũng chỉ có thể cả đời chết
già ở nhà chồng.
Như Từ Man
thiết tưởng: một người phụ nữ một thân một mình thừa dịp hoả hoạn mà
trốn khỏi nhà chồng, mai danh ẩn tích, quả thực giống như nói nhảm mà
thôi, bởi vì hộ tịch của Ngô quốc đặc biệt nghiêm ngặt, hơn nữa còn liên lụy đến đủ mọi phương diện trong sinh hoạt, không gian sinh tồn của nữ
nhân thật sự quá nhỏ.
“Nếu như bà
ấy rời khỏi Trương gia, vậy sẽ đi đâu? Và làm thế nào mà có quan hệ đến
Trang Thành? Huynh cũng đã điều tra, phu nhân của Trang Thành họ Ninh,
là thứ nữ của Ninh gia ở Lạc Dương…” Nói tới đây, Từ Hải Sinh lập tức
lặng người.
“Ninh gia… Lạc Dương?” tim Từ Man đánh thót, hai từ này giống như chìa khóa mở ra bí mật, khiến người phấn chấn không thôi.
“Huynh…
huynh lập tức lại phái người đến Ninh gia Lạc Dương điều tra.” Tuy không biết Trang phu nhân là cô nương nào của Ninh gia, nhưng chỉ cần có manh mối, là có thể tra ra được chân tướng.
Từ thị được
gả đến Lạc Dương, mà Ninh gia vừa khéo cũng ở tại Lạc Dương, nếu đây
không phải trùng hợp, vây sự tình sẽ có chỗ đột phá.