Cuộc Chiến Thượng Vị

Bẽ Mặt Xấu Hổ


trước sau

Hoàng Tú Oánh cảm thấy, đây là một ngày tệ nhất của nàng từ kiếp trước đến kiếp này, nàng ôm chăn che khuất thân thể trần trụi của mình, nhưng không cách nào che được hai nam nhân cũng đồng dạng trần truồng đang ngồi cạnh nàng. Nàng không biết cớ sao sự tình lại phát triển đến tình huống này, nàng chỉ nhớ trước khi mình hôn mê, còn đang đắc ý mãn nguyện muốn đi về hưởng thụ thành quả thắng lợi, thuận tiện chờ đợi sau khi chuyện phát sinh xong, dùng ánh mắt thương hại đi an ủi vị quận chúa từng cao quý nay thân bại danh liệt kia.

Nhưng mà, vừa tỉnh lại, cái người thân bại danh liệt kia cư nhiên lại là mình. Hoàng Tú Oánh khăng khăng không chịu tin tất cả chuyện này do Từ Man làm, mê hương của Thục Mẫn rõ ràng chính là Thục Viện tìm cho nàng ta, tuyệt đối không có khả năng xảy ra vấn đề gì, hơn nữa lúc hôn mê còn có vài người khác, đến bây giờ bọn họ cũng chưa có động tĩnh gì, chẳng lẽ, không phải mê hương có vấn đề, mà là có người ở trong chỗ tối ngầm bảo vệ Từ Man?

Đầu óc rối bời hiện ra đủ loại ý tưởng quỷ dị, Hoàng Tú Oánh lạnh toát cả người, không biết nên làm sao đối mặt với chuyện sắp xảy ra.

Lúc này, cửa phòng mở toang, một đám nữ quan mang theo cung nữ vọt vào, rèm cửa sổ bị kéo xuống đất, loang lổ tia nắng mặt trời rọi vào trong phòng, trên chiếc giường hẹp bên cạnh, Đại hoàng tử cả người trần truồng đang đè lên người tên thị vệ do Hoàng Tú Oánh tự tiện an bài. Thị vệ kia hoảng sợ đẩy đẩy Đại hoàng tử, hai người đều không một mảnh vải che thân, càng đáng sợ hơn là, tấm chăn mỏng đã bị Hoàng Tú Oánh kéo hết che lên người mình, vì vậy, động tác Đại hoàng tử đỡ lấy phần eo của thị vệ, và cả vị trí ngẩng cao nào đó, đều hoàn toàn phô bày trước mắt các cung nữ.

“Đây… đây là…” nữ quan trong cung Hoàng hậu quả thực không thể tin được chuyện xảy ra trước mắt, Đại hoàng tử vốn nên ở trong yến hội, cư nhiên lại đang nằm trên người một nam nhân, còn làm ra chuyện như vầy, càng kỳ quái hơn là, tư thế của hai nam nhân thế kia, cư nhiên bên cạnh còn có Đại cô nương của phủ Tả tướng quân, cũng đồng dạng không mặc quần áo. Nữ quan trong cung Hoàng hậu gần như muốn chết ngất.

Cùng một suy nghĩ với vị nữ quan này còn có nữ quan bên người Hoàng mỹ nhân, hôm nay nàng đặc biệt được Hoàng mỹ nhân phân phó, đến giả vờ bắt gian giúp Đại Hoàng tử, chỉ cần kéo cả quận chúa vào cuộc chuyện này liền thành công, nhưng nàng tuyệt đối không ngờ tới, sự tình thế nhưng hoàn toàn khác như nàng nghĩ.

“Ngươi rốt cuộc là ai?” vì căn phòng sáng ngời, Đại hoàng tử cũng thấy tình huống trên giường, đầu nhất thời ông một tiếng, chỉ biết mọi chuyện đã bị người thiết kế, song hắn nhìn lại động tác của mình, và cả người dưới thân, một cảm giác nhờn nhợn trào lên, khiến hắn thiếu điều phun sạch đồ ăn trên yến tiệc.

Người thị vệ bị đè bên dưới tức giận không gì tả được, chức vụ hắn thấp, căn bản chưa từng gặp qua Đại hoàng tử, hiện tại thấy một nam tử nằm trên người mình, còn tại bộ dáng này. Lửa giận liền xông lên đầu, hơn nữa bị một đám cung nữ vây xem vừa sợ vừa thẹn, đầu nóng lên, vung tay liền cho Đại hoàng tử một cái tát, trực tiếp đánh Đại hoàng tử lật ngửa đến trên người Hoàng Tú Oánh, hai má tức khắc sưng lên rõ là cao.

Đám cung nữ vây xem hút khí, đã kinh hãi đến không biết nói gì cho phải.

Hoàng Tú Oánh trân trân bị Đại hoàng tử vừa vặn đè lên người, thiếu chút nữa đến cả phổi cũng bị bắn ra, thở hổn hển vài hơi, muốn ngất đi cho xong, nhưng ngặt nỗi còn mắc phải cục tức này không ngất được, có điều nước mắt không kiềm được tí tách rơi xuống.

Đại hoàng tử bị ăn một bạt tai, cớ nào có thể bỏ qua được, cũng không cần biết gì nữa, nhảy dựng lên, mặt mày dữ tợn vọt tới, hai tay làm việc cùng lúc, mắt thấy đã đánh cho thị vệ kia vài cái bạt tai, đến cả người cũng bị đánh văng xuống giường. Thị vệ kia cũng đỏ cả mắt, xoa quyền phản công lại, một phen liền đè lên Đại hoàng tử, nhắm ngay mắt phải hắn mà nện một quyền, bọn họ đều là người tập võ, vật qua vật lại như thế, trước mắt của chúng cung nữ, mông trần, chim chóc cứ thế vật lộn bay phấp phới.

Trước tình cảnh này, đừng nói là tiểu cung nữ đi theo vào, mà nhóm nữ quan đi đầu cũng xấu hổ đến mức hận không thể chạy ra ngoài, nhưng lại không thể để mặc cho Đại hoàng tử “vật lộn” với người ta đến chết được. Đành phải nhắm mắt kiên trì, đứng tại chỗ, sai tiểu cung nữ bên người nhanh đi gọi thái giám quản sự.

Lúc này, Đại hoàng tử đã cùng thị vệ kia đánh đến đỏ ngầu cả mắt, vừa đánh còn vừa mắng: “Tên to gan này, cư nhiên dám đánh bản điện hạ, bản điện hạ nhất định phải sao trảm cả nhà ngươi, đem ngươi đi lăng trì xử tử!”

Thị vệ tránh được một quyền, lúc này tâm niệm mới vòng lại, hai chân lập tức mềm nhũn, dù đầu óc hắn có chút hỗn độn, nhưng cũng có chút khôn vặt, bằng không cũng sẽ không bị thái giám mà Hoàng Tú Oánh mua chuộc, nói mấy câu lừa đến ngủ với Từ Man. Hắn hiện tại đã biết mình vừa đánh hoàng tử, cũng biết e là chuyện ước hẹn trước đó cũng đã xảy ra sự cố. Bây giờ lỡ như hắn nhận tội, vậy thì cả nhà đều phải bị tai ương, như thế còn không bằng chối hết toàn bộ, mặt khác tìm cái cớ, biết đâu còn có thể thoát chết không chừng.

Đảo con ngươi, thị vệ nhìn thấy Hoàng Tú Oánh trên giường, nhưng hắn lại không dám gọi bừa, dù sao sự tình đã bại lộ, nói không chừng vị trên giường kia cũng không phải quận chúa, nếu hắn lại gọi nhầm người nữa, chẳng phải là lại thêm một mối thù hận sao? Vì thế đầu óc xấu xa đảo một cái, cư nhiên đẩy Đại hoàng tử té ngửa ra, mở miệng mắng: “Ngươi nói láo, ngươi mà điện hạ cái rắm gì? Hoàng tử mà có cái đức hạnh này à? Ta thừa nhận ta vụng trộm với người khác, nhưng ngươi cũng không thể cứ theo dõi ta mãi được, muốn nhân cơ hội ở trên người ta tìm tiện nghi chứ gì.”

Cái gì cái gì? Đám tiểu cung nữ trốn sau lưng nữ quan, mặt đỏ tía tai trố mắt nhìn nhau, đây là tình huống gì a, hóa ra thật sự là thị vệ yêu đương vụng trộm, kết quả Đại hoàng tử nhìn trúng nam nhân này, muốn cưỡng đoạt? Khẩu vị cũng quá nặng đi a, ánh mắt kém như vậy là sao a?

Đại hoàng tử thiếu chút nữa giận đến thổ huyết, không nói hai lời, đứng lên liền một quyền nhắm thẳng đến ngực thị vệ kia, chỉ muốn dứt khoát một quyền đánh chết tên này, tránh cho hắn ở đây nói hươu nói vượn.

Thị vệ kia nguy hiểm tránh được, cúi người nhặt quần áo trên đất quấn ngang bên dưới, sau đó hiên ngang lẫm liệt nói: “Ta đã có người trong lòng, tuyệt đối sẽ không chấp nhận ngươi.”

Hai chân Đại hoàng tử khuỵu một cái, thiếu chút nữa ngã ngồi ra đất, đám nữ quan sắc mặt cứng ngắc, cũng không còn sức mà ói nữa rồi.

Đương lúc Đại hoàng tử muốn xoay
người tìm thứ gì đó đánh chết cái tên khốn miệng văng tục này, thì từ ngoài xông vào vài tên thái giám cường tráng, vừa bước vào liền không thèm nhìn lấy một cái, nhanh chóng khống chế đè mọi người xuống, gã thị vệ kia coi như còn may, có cái che, còn Đại hoàng tử vậy mà cái mông chân chân thật thật vểnh cao lên, lộ hẳn cả cúc hoa, đám cung nữ trong phòng được thể tham quan một bữa.

Nguồn truyện: macthienyblog.wordpress.com

Hai người nam nhân bị đè xuống, lúc này nữ quan mới đi tới bên giường, kéo màn che xuống, nhặt quần áo từ dưới đất lên mặc vào cho Hoàng Tú Oánh. Lúc này Hoàng Tú Oánh đã đầu đầy tương hồ đặc quánh, chỉ biết khóc thê thê thảm thảm, so với kiếp trước biết sẽ bị Đinh Hạo Nhiên độc chết còn đáng sợ hơn, dù sao người chết là xong hết mọi chuyện, nhưng lúc này thì sao? Nàng còn phải sống, nàng còn phải sống ở trên đời này, đối mặt với ánh mắt khinh bỉ của nhiều người, đừng nói biểu ca có thể cần nàng hay không, sợ là này trên đời này có rất nhiều nam tử cũng sẽ không muốn nàng.

“Hoàng Đại cô nương, cô không sao chứ?” Nữ quan cũng không kiểm tra hạ thân của Hoàng Tú Oánh, càng không biết nàng ta là thông dâm với người khác hay là bị hãm hại, nhưng thấy nàng khóc thành như vậy, cũng động lòng trắc ẩn vài phần, nói thế nào, đây vẫn là một cô bé mới hơn 10 tuổi. (16-17 cũng hơn 10 vậy :P)

Hoàng Tú Oánh nức nở nói không thành lời, nàng cảm thấy hiện tại cho dù có thắt cổ cũng không rửa sạch được nỗi nhục của mình.

“Đại nhân, phát hiện Lại đại nhân ở cách vách, đã hôn mê bất tỉnh.” Vén màn lên, bên ngoài có một cung nữ hồi báo.

“Còn có ai không?” Nữ quan không cùng đến Vĩnh Xuân Cung, cho nên cũng không biết đám người Từ Man đã tới đây.

Cung nữ lắc đầu nói: “Cả viện chỉ có Lại đại nhân nằm trên giường, trên bàn có một bình lư hương đã đổ hết một nửa tro, còn lại không phát hiện điều gì khác.”

Nữ quan trong cung đỡ Hoàng Tú Oánh, quyết đoán nói: “Đem tro hương kia đi cho thái y nhìn xem.”

Cung nữ kia lập tức thưa vâng bèn đi ra ngoài.

“Hoàng Đại cô nương, cô có đi được không? Chúng ta trở về Phượng Tê Cung thôi.” Chuyện này đã không còn đơn giản là chuyện cung nữ thị vệ thông dâm nữa, lại càng không phải là chuyện một nữ quan như nàng có thể xử lý. Hiện thời chuyện này liên lụy đến Đại hoàng tử, con gái của Tả tướng quân và cả một tên thị vệ không biết tên, e là chỉ có giao cho Hoàng hậu, mới là thỏa đáng nhất.

Vốn còn mơ mơ hồ hồ, Hoàng Tú Oánh dường như đột nhiên tỉnh táo lại, lớn tiếng quát to: “Ta không đi Phượng Tê Cung, ta muốn hồi phủ, ta muốn hồi phủ!!”

Nữ quan của Phượng Tê Cung thực đau đầu, đành phải kêu hai cung nữ đi đến cưỡng chế đỡ lấy nàng ta, về sau tiền đồ của vị cô nương này sợ là chịu khổ rồi.

Hoàng Tú Oánh liều mạng giãy dụa, nước mắt nước mũi trây đầy mặt, song vẫn bị cung nữ cứng rắn lôi khỏi giường, sau đó đi ra ngoài.

Tuy nhiên, Hoàng Tú Oánh thường xuyên nguyền rủa ông trời, nên hình như ông trời cũng không tính cứ thế buông tha nàng đơn giản như vậy. Ngay tại lúc nàng sắp bị túm ra khỏi cửa phòng, gã thị vệ đang bị khống chế kia đột nhiên thâm tình gọi to: “Đừng sợ, ta dù có chết, cũng sẽ không để họ thương tổn đến nàng, tình cảm giữa chúng ta, làm sao họ có thể biết tỏ! Hoàng hậu nương nương trước nay là người nhân từ, ta nhất định sẽ đi cầu xin người!” (má ơi chết cười=))))

Hoàng Tú Oánh đến cả giãy dụa cũng quên luôn, quay phắt đầu lại, hung tợn trừng mắt nhìn gã nam nhân đầy bụng thâm tình đang ngửa đầu kia, nàng ghê tởm hận không thể ăn thịt hắn.

Gã thị vệ kia hứng phải ánh mắt hung thần ác sát của nàng, cũng bị khiếp đảm đến dựng tóc gáy, rụt cổ lại, vội cúi đầu, không mở miệng nói được nữa.

Hoàng Tú Oánh bị cung nữ đưa về Phượng Tê Cung, tin tức này rất nhanh đã truyền đến Linh Tước Lâu, lúc này Từ Man đang cùng nói chuyện với Thục Gia vừa tới không lâu, Chu Hoàn dáng vẻ thấp thỏm tựa vào bên cửa sổ, lo lắng nhìn về phía Từ Man.

Từ Man lại không hề có một chút chột dạ, dù sao chuyện này người phải chột dạ tuyệt đối là Thục Mẫn, Hoàng Tú Oánh và cả Đại hoàng tử cùng Hoàng mỹ nhân mới phải. Có bản lĩnh thì bọn họ nói hết tình huống lúc đó ra đi, nói rằng ai nấy đều có tâm tư riêng, muốn mưu hại mình, nếu không, vì thể diện và tương lai của họ, chuyện này e là nhất định phải chôn trong bụng rồi. Hoàng mỹ nhân cũng tuyệt đối sẽ không để cho con trai dính chút vết nhơ nào, cho nên việc này rất có khả năng sẽ được dựng thành một vụ án âm mưu chồng chất, đến lúc đó sẽ tìm vài người chịu tội thay, sự tình coi như được giải quyết xong. Còn về phần Hoàng Tú Oánh ư? Vì Đại hoàng tử, Hoàng mỹ nhân không có gì mà không thể vứt bỏ được.

“Ngươi nói, Hoàng gia Đại cô nương thật sự có tư tình với gã thị vệ kia sao?” Thục Gia không để ý tới dáng vẻ không bình thường của Chu Hoàn, chỉ xem chuyện này là lời đồn nhảm.

Từ Man cũng cười, lỡ đễnh đáp: “Ai biết được!”

Nếu nhẫn nhịn mà thừa nhận là có tư tình, như vậy Hoàng Tú Oánh còn có thể gả ra ngoài, còn nếu phủ nhận chuyện này, gã thị vệ kia khẳng định là phải chết, lúc đó, nàng ta cả đời này đừng hòng hy vọng gì nữa. Có điều Hoàng mỹ nhân sẽ làm thế nào đây, cũng đáng để chờ mong chứ.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện