Gần đây, Thẩm Ngạn bận rộn nhiều việc. Gần đây, Tạ Nghệ Hinh bận rộn nhiều việc. Gần đây, Ngô Diệu Ny bận rộn nhiều việc.
Ba người đều bận rộn nhiều việc, hơn nữa còn là cùng một việc: Dự án hợp tác của Thẩm thị và Lý thị.
Lý thị cũng là một công ty nổi tiếng, cho nên Thẩm thị muốn mượn sự trợ giúp của Lý thị để hợp tác trong một số lĩnh vực. Có lực lượng ngang bằng với Thẩm thị và Trương Thị.
Từ Tạ Nghệ Hinh làm quản lý bộ phận tài liệu, báo cho Ngô Diệu Ny, Ngô Diệu Ny sửa sang lại văn kiện và tư liệu đưa cho Thẩm Ngạn, sau khi Thẩm Ngạn vừa lòng thì tiến hành việc họp mặt hợp tác của hai công ty.
Mà nội dung hợp tác bàn bạc là về điện thoại di động, tên gọi là nam thần nữ thần.
Vì thế, mấy ngày nay Ngô Diệu Ny phải đi lên đi xuống tầng 10 và tầng 21 vô số lần, giải quyết với bộ phận tài liệu.
Trải qua một tháng phấn đấu, rốt cuộc cũng đến ngày gặp mặt hợp tác của hai công ty.
Hôm nay, phòng họp, các bộ phận và nhân viên phòng ban có liên quan đều có mặt đầy đủ, bàn luận phương án hợp tác “Nam thần nữ thần”.
Trần Ngạn ngồi ở chính giữa, bên trái là Ngô Diệu Ny, Tạ Nghệ Hinh cùng các nhân viên khác. Bên phải là giám đốc Lý cùng nhân viên công của công ty đối tác.
“Tôi cảm thấy bản hợp đồng này có vài chỗ nên sửa lại, còn những nội dung lần trước tôi đề cập tại sao còn chưa sửa?”
Giám đốc Lý lật lật xem toàn bộ phương án, trầm ngâm một hồi, lắc đầu rồi gật đầu, cuối cùng quay đầu nhìn Thẩm Ngạn, hỏi.
Thẩm Ngạn nghe giám đốc Lý nói, sắc mặt hơi trầm xuống, thái độ nghiêm túc quay đầu nói với Tạ Nghệ Hinh.
“Quản lý Tạ, ba ngày trước tôi đã nói cô sửa những chỗ đó đi mà, tại sao đến hôm nay vẫn là bản hợp đồng cũ?”
Tạ Nghệ Hinh làm bộ nghi ngờ nhìn nội dung, tuy rằng đã biết nội dung bên trong chưa được sửa, này là muốn làm khó Ngô Diệu Ny, đổ cho cô ta cố tình làm sai, nên bộ dạng làm như không hề hay biết. Cô ta dùng ánh mắt vô tội nhìn Thẩm Ngạn lắc đầu tỏ vẻ mình không biết, sau đó cô ta giống như đã hiểu được gì, quay đầu nhìn Ngô Diệu Ny nói:
“Thư ký Ngô, tôi nhớ đã gửi bản hợp đồng đã được sửa vào email của cô, hơn nữa còn báo cho cô biết, tại sao cô lại không giao bản hợp đồng đó cho Ngạn?”
Một loạt biểu cảm làm cho người bị hại Ngô Diệu Ny sợ hãi than, thì ra mỗi người đều có tiềm chất diễn xuất như vậy.
[Bây giờ cô mới biết sao?]
Trong đầu truyền đến giọng nói khinh bỉ của hệ thống.
Sau đó không đợi Ngô Diệu Ny trả lời, Tạ Nghệ Hinh quay đầu vô tội nói với Thẩm Ngạn: “Ngạn, tối hôm qua em đã đưa bản hợp đồng gửi cho thư ký Ngô, không biết tại sao bản hợp đồng hiện tại lại là bản chưa được sửa. ”
Dứt lời lại quay sang Ngô Diệu Ny, thất vọng lắc đầu.
Tạ Nghệ Hinh dứt lời, mọi người đều đem ánh mắt đặt lên người Ngô Diệu Ny, toàn bộ mọi người đều bắt đầu tin sai lầm này là do Ngô Diệu Ny.
Dù sao đêm qua gửi cho Ngô Diệu Ny, buổi sáng hôm nay lại lập tức đi gặp mặt đối tác, không thấy cũng là bình thường.
Nghe xong, Ngô Diệu Ny cười lạnh ở trong lòng, chiếm đồng tình của mọi người sao, nhìn biểu hiện của mọi người đều tin là do lỗi của cô, nếu cô phản ứng kịch liệt, mọi người mặc dù biết cô không nhận được bưu kiện nhưng đều làm cho người ta có cảm giác cô là một người không lễ phép, không có tố chất làm thư ký. Hơn nữa còn làm cho công ty đối tác sinh ra một chút ác cảm.
Nói cách khác là mình bị Tạ Nghệ Hinh hỏi thì đột nhiên phản ứng mạnh, như vậy thì mọi người chắc chắn lời Tạ Nghệ Hinh nói là thật.
Dù sao từ đêm qua cho tới hôm nay rất ít người sẽ đi xem hòm thư, đối với việc không xác định được ấp úng cũng là chuyện thường tình.
Nhưng trên thế giới này làm sao có chuyện để yên cho người hãm hại mình, nếu có ít nhất cũng không phải là Ngô Diệu Ny cô.
Ở thế giới thật, cô và đồng nghiệp bởi vì việc sửa thiết kế, cần câu thông,lấy cớ để được gặp sếp, liên lạc điện thoại xác định Ngô Diệu Ny có lấy được bưu kiện hay không, bằng không thì tự mình đi kiểm tra một chút, mới có thể yên tâm. Mà lần này xí hoa, cô cũng chạy qua lại giữa tầng 10 và tầng 21, sợ có chút nội dung ở bưu kiện trung quên hoặc là không có câu thông đúng chỗ.
Còn nữa, di động và hộp thư của cô được mặc định, một khi hòm thư có bưu kiện, thì cô ở bên này cũng biết được, cho nên cô khẳng định mình không có nhận được tin nhắn
Thẩm Ngạn nhìn khuôn mặt không có chút sơ hở nào của Tạ Nghệ Hinh, không giống như đang nói dối, nhưng anh không tin Diệu Ny lại sơ ý như vậy, vì thế nửa tin nửa ngờ hỏi:
“Thư ký Ngô, là như vậy sao?”
Thái độ nói chuyện cũng trở nên dịu dàng hơn nhiều, không giống lúc nãy nghiêm khắc nói với Tạ Nghệ Hinh.
Ngay cả những người ngồi bên cạnh đều nhìn ra có chút không giống.
Mà thái độ của Thẩm Ngạn làm cho trong lòng Tạ Nghệ Hinh xuất hiện một tia ghen tị, tia áy náy khi vừa mới hãm hại Ngô Diệu Ny cũng biến mất.
Thấy giờ phút này mọi người đều nhìn mình, Ngô Diệu Ny cũng không có kích động, ngược lại ưỡn ngực, bình tĩnh nói:
“Xin lỗi, giám đốc, tôi không có lấy được thư mà quản lý Tạ gửi.” Khuôn mặt bình tĩnh, không giống như đang nói dối.
Làm cho mọi