Đoạn Ức Hi phát hiện, từ sau khi hai người phát sinh quan hệ, cô bé Ngô Diệu Ny kia liền trốn tránh anh. Đặc biệt chính là lúc đưa tài liệu, trước kia cô luôn ở lại trong phòng một lúc rồi mới miễn cưỡng rời đi. Mà bây giờ, mỗi lần đưa tài liệu xong cô nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của anh như sợ anh sẽ ăn thịt cô vậy.
Lúc bắt đầu, anh còn nghĩ là vì thẹn thùng, tránh né vài lần cũng có thể xem là một loại tình thú, không ảnh hưởng gì đến mọi chuyện. Nhưng một khoảng thời gian dài đều như thế, anh cũng hiểu rõ, Ngô Diệu Ny đang tránh né mình.
Lúc Đoạn Ức Hi biết chuyện này thì có chút không vui, xoa mày chuẩn bị đi ra ngoài một chút.
Anh vốn đi dạo không mục đính, nhưng lại không tự chủ mà đi vào phòng bác sĩ của khoa sản.
Vừa vào đã thấy Ngô Diệu Ny đang chống cằm ngồi một mình trước bàn làm việc, miệng hơi nhướn lên, ánh mắt nhìn ra cửa sổ, đôi mắt đăm chiêu không biết đang nghĩ gì. Cứ như mọi chuyện xung quanh không ảnh hưởng gì đến cô, cả người đều chì trong thế giới riêng của mình, đặc biệt đơn thuần xinh đẹp, khiến người khác không nỡ phá hư.
Đoạn Ức Hi nhìn đến ngẩng người, đã bao lâu rồi anh không có chú ý đến một cô gái như vậy? Từ khi Tuyết Sương rời đi, anh luôn đắm chìm trong thế giới của chính mình, đối với những cô gái xinh đẹp luôn bám lấy mình đều xem như không thấy. Nhưng bây giờ, anh cảm thấy, cô gái trước mặt rất là đáng yêu.
Anh phủ định ý nghĩ lúc trước, cảm thấy bản thân đã đánh giá sai về cô, lầm tưởng cô là cô gái không từ thủ đoạn.
Nghĩ kỹ lại lúc hai người phát sinh quan hệ xong, cô bé này không hề nhắc lại chuyện đó, càng không yêu cầu việc gì từ anh.
Ngược lại, cô còn nghĩ đủ cách để tránh mình. Đoạn Ức Hi có thể xác định, cô bé này rất thích anh, bằng không lúc trước cô sẽ không tìm tới mình. Nhưng sau khi mọi chuyện xảy ra, cô nhất định cũng hiểu được thủ đoạn cô đang dùng là sai rồi, cho nên áy náy. Đúng là cô bé ngốc, Đoạn Ức Hi buồn cười lắc đầu, nếu anh không thích cô, cô nghĩ mình có thể dở được thủ đoạn với anh sao?
Rốt cuộc cũng chỉ là một cô gái đơn thuần mà thôi, không giống những người phụ nữ khác, dùng thủ đoạn với anh xong lại nghĩ đủ mọi cách để gả cho mình.
Có điều đại thiếu gia à, anh sai rồi, bởi vì linh hồn của nữ phụ đã sớm rời khỏi thân thế này rồi, nếu không cô ta sẽ nghĩ cách để gả cho anh đấy.
Không phải Ngô Diệu Ny không biết Đoạn Ức Hi đến, từ lúc anh ta đứng xa nhìn cô, cô đã phát hiện rồi. Nhưng bây giờ cô muốn anh ta nhớ về cô để xoát hảo cảm.
Động tác đơn thuần tốt đẹp này, luôn khiến đàn ông nhớ lại xao động ban đầu đối với mình.
Chỉ có trời mới biết, cái loại biểu tình này làm cô cứng ngắc từ lâu.
Làm bộ như vừa nhìn thấy Đoạn Ức Hi đến, ánh mắt Ngô Diệu Ny lộ ra sự kinh ngạc cùng sợ hãi, hai tay vung bừa bãi vì không biết làm sao.
Giống như đột nhiên nghĩ đến việc gì đó, Ngô Diệu Ny vội vàng nói với Đoạn Ức Hi:
“Đàn anh, em đột nhiên nhớ có chuyện chưa làm, em đi làm trước! ”
“Em còn muốn trốn anh đến khi nào? ”
Thấy Ngô Diệu Ny muốn chạy trốn, Đoạn Ức Hi đưa tay cầm lấy bàn tay non mịn nhỏ nhắn của Ngô Diệu Ny, không cho cô có cơ hội trốn thoát.
“Em.. em đâu có trốn anh, em thật sự có việc cần làm mà ”
Bị Đoạn Ức Hi phát hiện ra ý đồ của mình, Ngô Diệu Ny liền trốn tránh ánh mắt của Đoạn Ức Hi, ấp úng nói.
Những biểu tình này, làm sao có thể qua được cặp mắt sâu thẳm của Đoạn Ức Hi
“Còn nói không có? Theo như anh biết, bây giờ em không có công việc cần phải giải quyết. Sao lại cần phải làm việc, hử?”
“Em.. em.. ”
Bị Đoạn Ức Hi vạch trần, mặt Ngô Diệu Ny đỏ như trái cà chua, đầu cúi càng lúc càng thấp.
Ngay cả nói dối cũng không bằng con nít, đúng là một cô gái đơn thuần. Đoạn Ức Hi cảm thấy sung sướng trong lòng. Anh nhìn Ngô Diệu Ny chằm chằm không rời mắt, nhẹ giọng nói:
“Ngoan.. đừng trốn anh nữa, biết không? ”
“Dạ.” Ngô Diệu Ny ngoan ngoãn gật đầu.
Nhìn thấy Ngô Diệu Ny gật đầu, khoé môi Đoạn Ức Hi hơi nhướn lên, nói tiếp:
“Cũng đến giờ ăn rồi, cùng đi ăn cơm đi ”
“Em và anh sao? ”
Ngô Diệu Ny mở lớn miệng, kinh ngạc nhìn Đoạn Ức Hi, khiến anh cảm thấy vô cùng vui vẻ. Hắn thân thiết nhéo mũi cô nói: “Không thì là ai nữa? Mau đi thôi!”
Nói xong, Đoạn Ức Hi cầm tay Ngô Diệu Ny đi ra khỏi bệnh viện.
Cũng may lúc này, bác sĩ và y tá đều đi ăn cơm, nên không có người nhìn thấy cảnh này, Ngô Diệu Ny cũng không giãy dụa. Cô cúi đầu, ngoan ngoãn để Đoạn Ức Hi tuỳ ý nắm tay đi ra ngoài.
Ngô Diệu Ny nghe lời đứng trước cửa bệnh viện đợi xe của Đoạn Ức Hi. Mười phút trôi qua, Ngô Diệu Ny có chút nhàm chán hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, đột nhiên một cô gái thanh thuần xinh đẹp xuất hiện trong tầm mắt của cô
[Chú ý: Nữ chính đã xuất hiện! Hảo cảm của nam chính với nữ chính là 75%]
Giọng nói của hệ thống vang lên trong đầu Ngô Diệu Ny, lập tức phá huỷ hết niềm vui ngắm mĩ nữ của Ngô Diệu Ny, cô nghiến răng nghiến lợi nói với hệ thống:
“Không cần cậu nhắc nhở.”
[Cái này chỉ là phương tiện của nhiệm vụ thôi! Cô phải biết, thời gian cô ở thế giới này có hạn đấy, nếu hết thời gian mà vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ, có nghĩa là nhiệm vụ thất bại, đến lúc đó cô chắc chắn sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc]
“Biết, biết, lần nào cũng nói câu này. Cậu không thấy phiền sao?”
Ngô Diệu Ny tức giận nói.
Đúng lúc này,