Sau khi kết thúc công việc, Ngô Diệu Ny nhìn các nhân viên công tác dọn dẹp trường quay rồi trở về phòng, thay trang phục diễn của mình ra.
Bởi vì Ngô Diệu Ny không ký hợp đồng với công ty, tất nhiên không thể giống các diễn viên khác, việc gì cũng có người khác làm cho. Cô có chút oán niệm nhìn thoáng qua Đạm Thai Thịnh đang nhắm mắt dưỡng thần ở bên kia, biểu tình đáng thương giống như cún con bị vứt bỏ.
Được rồi, kỳ thật chỉ cần Ngô Diệu Ny cô mở miệng, Ngô thị sẽ an bài tốt nhất cho cô.
Nhưng trước mắt cô không muốn có tiếng xấu nên tốt nhất vẫn nên che dấu thân phận, có việc gì đợi khi giá trị hảo cảm của Đạm Thai Thịnh lên 50% đã rồi nói sau.
Về phần Bạch Hàng Trình, cô có chút khó khăn, người này dầu muối không vô, thật là đáng ghét, giá trị hảo cảm luôn luôn ở mức 0, cho dù là cô cung kính, khiêm tốn cả một ngày như thế, vậy mà vẫn không chút sứt mẻ như trước.
Cố gắng tính cách và cách thức tiến công chiếm đóng Bạch Hàng Trình trong nguyên tác, đột nhiên trong đầu cô lóe lên một ý.
Ngô Diệu Ny thay một bộ quần áo bình thường đến không thể bình thường hơn, một cái áo T-shirt trắng, một cái quần đơn giản, lại thêm một đôi giày vải.
Sau đó cô ngồi lại trước bàn hoá trang, dường như đang cân nhắc cái gì, khi thì rối rắm, khi thì ảo não sau đos lại trở nên kiên định. Vô đứng lên đi về phía Đạm Thai Thịnh còn đang nhắm mắt dưỡng thần, trên khuôn mặt quyến rũ còn mang theo chút khiếp đảm, giọng nói uyển chuyển êm tai từ miệng xinh thoát ra: “Đạm Thai Thịnh, tôi muốn mời anh diễn tập với tôi.”
Thật ra khi nói xong câu đó, Ngô Diệu Ny có chút không yên, nói như vậy có phải tỏ vẻ mình rất không biết tự lượng sức mình hay không nhỉ.
Nhưng vì nhiệm vụ, liều mạng vậy.
Đạm Thai Thịnh mở cặp mắt hoa đào mê người kia, tiếp nhận ánh mắt có chút khiếp đảm của Ngô Diệu Ny, môi mỏng cong lên, gật đầu nói:
“Có thể.”
Sau đó Đạm Thai Thịnh liền nhìn thấy trong ánh mắt của Ngô Diệu Ny đầy vẻ cảm kích, ánh mắt kia vì lời anh nói, mà trở nên sáng rực trong suốt, giống hai viên thủy tinh, chiếu sáng cả khuôn mặt.
Anh đột nhiên cảm thấy quyết định này là quyết định sáng suốt của anh từ trước tới nay.
[ Chúc mừng người chơi, giá trị hảo cảm của nam chủ đối với ngươi tăng 10%, hiện tại là 30%. ]
Những lời này của anh làm cho người trợ lý có chút kinh ngạc, vừa thu dọn quần áo của Đạm Thai Thịnh, vừa ngẩng đầu đánh giá cẩn thận Ngô Diệu Ny.
Quần áo bây giờ của Ngô Diệu Ny bình thường đến không thể bình thường hơn, nhưng càng là quần áo bình thường, càng có thể phô ra dáng người đẹp của cô.
Áo T-shirt bình thường với quần đơn giản vậy mà khi cô mặc lên lại có khí chất như thế, quần áo mỏng manh mơ hồ có thể nhìn thấy dáng người bên trong có đường cong chữ S hoàn mỹ.
Cô gái này thật có may mắn khi có ưu điểm như vậy, người ta nói người đẹp thường được có hảo cảm hơn thật không sai, trợ lý này cũng tăng thêm một chút hảo cảm với Ngô Diệu Ny.
“Vậy khi nào thì được?”
Ngô Diệu Ny mở miệng hỏi Đạm Thai Thịnh thời gian diễn tập.
Nhìn bộ dạng hiếu học của Ngô Diệu Ny, Đạm Thai Thịnh phát hiện bản thân mình có chút hứng thú trêu đùa cô: “Buổi tối hôm nay thì sao?”
Nói xong trưng ra khuôn mặt đáng đánh đòn nhìn Ngô Diệu Ny.
Quả nhiên ánh mắt Ngô Diệu Ny có chút trốn tránh, trên mặt lan ra làn mây hồng.
Đạm Thai Thịnh thấy vậy mới vừa lòng cười cười.
Chỉ thấy Ngô Diệu Ny cúi đầu nói bằng giọng mơ hồ:
“Đêm nay, đêm nay, không được, tôi có chút việc.”
Đạm Thai Thịnh nhắc tới làm Ngô Diệu Ny không tự nhiên nhớ lại hình ảnh lần đầu tiên gặp Đạm Thai Thịnh, tìm lý do từ chối nói.
Sau đó lễ phép trả lời:
“Không thì sáng ngày mai đi, anh ở chỗ nào, tôi đến tìm anh, được chứ?”
Chỉ là khuôn mặt Đạm Thai Thịnh giờ phút này đầy vẻ tươi cười xấu xa. Nháy mắt Ngô Diệu Ny liền hiểu được vừa rồi thằng nhãi này cố ý, cho rằng trong đầu cô lúc nào cũng nghĩ đến chuyện đó, trên mặt càng cảm thấy khô nóng, hơi có chút ảo não, nhưng vì mình có việc cần nhờ người ta, nên chỉ có thể cố nén lửa giận.
Mà tất cả những biểu hiện của Ngô Diệu Ny đều bị Đạm Thai Thịnh nhìn thấy hết.
“Vẫn ở chỗ cũ đi!”
Gi ọng nói trầm thấp đầy từ tính của Đạm Thai Thịnh vang lên. Hắn biết mình nói “chỗ cũ”, chắc chắn Ngô Diệu Ny sẽ biết.
Chỉ thấy Ngô Diệu Ny gật gật đầu, ra vẻ thẹn thùng xoay người chậm rãi rời đi.
Trong lòng Ngô Diệu Ny hung tợn thầm mắng Đạm Thai Thịnh, quả nhiên là đại sắc lang, trong đầu toàn là những thứ không trong sáng.
Nhìn bóng dáng Ngô Diệu Ny, ý cười trên khóe miệng Đạm Thai Thịnh ngày càng đậm, ngay cả trợ lý bên cạnh cũng phát hiện Đạm Thai Thịnh đối đãi đặc biệt với cô gái kia. Tuy rằng cô gái kia khi mặc trang phục cổ đại làm cho người ta cảm thấy kinh diễm, cộng thêm dáng người hoàn mỹ chưa từng gặp qua, nhưng so với Đạm Thai Thịnh, trợ lý cảm thấy cô ta vẫn kém một chút. Dù sao Đạm Thai Thịnh cũng là nhân vật tai to mặt lớn trong giới giải trí, nhiều công ty giải trí lớn còn phải nể mặt anh ta ba phần.
Đối lập với Ngô Diệu Ny, cô chỉ là một minh tinh nhỏ không hơn không kém.
Nghĩ xong vậy, anh ta tự cảm thấy mình suy diễn quá nhiều rồi, nhưng bị lòng hiếu kì quấy phá, anh ta nhịn không được há mồm nói:
“Đại ca, đừng nói là anh có hứng thú với minh tinh nhỏ vừa rời khỏi đấy nhé?”
Làm trợ lý của Đạm Thai Thịnh cũng không phải ngày một ngày hai, lá gan cũng lớn hơn, cậu biết Đạm Thai Thịnh sẽ không để ý.
“Cậu cảm thấy thế nào?”
Đạm Thai Thịnh không nói cho trợ lý, để anh ta tự đoán, khiến cho trợ lý bên cạnh không hiểu ra sao.
Lúc này, Bạch Hàng Trình cũng đi tới, nhìn Ngô Diệu Ny đang đi vội vàng phía đằng xa, lại liên tưởng đến thái độ khác thường hôm nay của Đạm Thai Thịnh đối với Ngô Diệu Ny, có chút buồn bực nói:
“Thai Thịnh, sao cậu lại có quen biết với Ngô Diệu Ny?”
Nhìn tâm trạng Đạm Thai Thịnh trước mắt không tệ, Bạch Hàng Trình nghi hoặc, chẳng lẽ là bởi vì Ngô Diệu Ny?
Quen biết Đạm Thai Thịnh đã nhiều năm, nhưng thật ra anh rất ít khi thấy anh ta có tâm trạng tốt như thế.
Lời Bạch Hàng Trình hỏi cũng là lời mọi người muốn hỏi. Dù sao từ khi Đạm Thai Thịnh bước vào trường quay, đối đãi đặc biệt với Ngô Diệu Ny, mọi người ai cũng thấy rõ.
Mà Đạm Thai Thịnh đứng đối diện nghe kiểu nói của Bạch Hàng Trình, có thể chắc chắn, Bạch Hàng Trình cũng có quen biết Ngô Diệu Ny, tuy rằng không biết bọn họ quen biết như thế nào, trong lòng cảm thấy hơi hơi không thoải mái. Nhưng dù sao cũng là diễn viên, huống chi đây cũng là nhân vật tai to mặt lớn của giải trí, tất nhiên sẽ không phản đối hành động của anh, trên mặt không lộ một chút gì, vẫn tươi cười như trước, lấy kính râm ở trên bàn hoá trang, đeo xong rồi nói:
“Anh biết cô ấy?”
“Hừ, thiên kim của xí nghiệp Ngô thị, sao có thể không biết được?”
Bạch Hàng Trình tức giận nói, anh tiếp xúc với Ngô thị cũng không phải ngày một ngày hai. Tuy rằng không trực tiếp trò chuyện với Ngô Diệu Ny, nhưng dù sao cũng thường xuyên gặp trên những bữa tiệc to nhỏ khác nhau, có thể thường xuyên nhìn thấy khuôn mặt Ngô Diệu Ny.
Nghe xong lời nói của Bạch Hàng Trình, nếu nói anh không cảm thấy khiếp sợ là giả. Thì ra cô đường đường là thiên kim Ngô thị, anh cũng không cần nghi ngờ Bạch Hàng Trình nói giỡn. Nếu Bạch Hàng Trình nói đó là thiên kim Ngô thị, vậy đó nhất định là thân